Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 121: Không Ngừng Tưởng Tượng 1
Chương 121: Không Ngừng Tưởng Tượng 1
Đôi lúc con người rất thích suy nghĩ lung tung.Chân Minh Châu hoàn toàn không biết về những suy nghĩ của Trương Lực; nếu biết được thì e rằng cô sẽ nghĩ ngay đến những lý giải văn chương trong lớp học ngữ văn lúc nhỏ. Nói thật có lẽ đến chính tác giả cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy.Hai tình huống này không phải rất giống nhau sao?Nhưng dù gì Chân Minh Châu cũng không biết Trương Lực đang nghĩ những gì.Trương Lực nhanh chóng dẫn mọi người ra ngoài thu hoạch rau cải, đương nhiên còn cẩn thận quan sát kỹ càng để xác định lão hổ không còn ở xung quanh đây. Nhưng dù lão hổ ở quanh đây thì cũng không quá nguy hiểm, vì hắn đang ở gần homestay nên cũng dễ trốn chạy.Dù vậy, Chân Minh Châu vẫn cẩn thận quan sát trước khi để bọn họ ra ngoài.Tuy rằng, nhóm người Trương Lực không biết hành động của Chân Minh Châu, nhưng bọn họ tín nhiệm cô như một bản năng bởi vì cô là tiên nữ.Chân Minh Châu: Được thôi, mọi người vui vẻ là tốt rồi.Quả nhiên khi nhóm người Trương Lực ra ngoài không thấy lão hổ. Bọn họ nhanh chóng thu hoạch rau cải. Hôm qua có tuyết rơi nhưng không lớn lắm, hơn nữa tuyết rơi chỉ trong chốc lát nên không ảnh hưởng gì nhiều đến việc thu hoạch.Một mảnh đất thu được khoảng sáu sọt rau cải lớn, trong lúc bọn họ mang rau cải về thì Trương Lực cũng thả bồ câu đưa tin.Tuy hôm qua Trương Lực xem bộ phim [Tây Du Ký] rất nhập tâm, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và thu thập tin tức của hắn. Trương Lực kiên định cho rằng Chân Minh Châu cố ý chỉ điểm hắn, vì thế hắn nhanh chóng viết một bức mật hàm gửi về kinh thành.Hắn muốn điều tra Túc gia.Trên đời này chỉ sợ không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.Khi xưa, bọn họ chưa từng suy nghĩ sâu xa. Nhưng Bạch Cốt Tinh có vô số gương mặt, nên việc con người có hai mặt thì có gì lạ đâu! Hắn phải giống như Tôn Đại Thánh - đó là có một đôi hoả nhãn kim tinh, như vậy mới có thể trợ giúp Cửu hoàng tử đi xa hơn.Ngoài chuyện Túc gia, thì hắn cũng không thể không bẩm báo việc Túc Ninh đang tá túc ở chỗ của Chân Minh ChâuThật ra, Trương Lực cũng không nghĩ đến việc Túc Ninh sẽ tá túc ở nơi này. Người này ở kinh thành tạo ra một mớ hỗn độn, tổ chức sát thủ an bày nhóm cao thủ đuổi giết hắn. Thế nhưng Trương Lực tin chắc Túc Ninh sẽ không có việc gì.Có bà chủ ở đây thì làm sao hắn xảy ra chuyện được. Người này đúng thật là có chút may mắn.Bất quá ít ra Túc Ninh cũng coi như đã làm được chuyện tốt.Mỗi người đều biết hắn đã thiêu rụi dữ liệu mật của tổ chức sát thủ. Lúc này, không chỉ chính người của tổ chức trốn đi, mà những người bị tổ chức nắm nhược điểm trong tay chỉ sợ là vui sướng đến ngủ không được, hơn nữa cũng không tiếp tục cung cấp thông tin cho tổ chức.Như vậy, xem ra thời cuộc trong kinh sẽ có những chuyển biến mạnh mẽ.Mặc dù, Trương Lực đang ở đây có chút không yên tâm về Cửu hoàng tử, nhưng hắn chợt nhận ra Cửu hoàng tử đã không còn là Cửu hoàng tử của trước kia.Từ lúc rời khỏi Mãnh Hổ Lĩnh, rõ ràng Cửu hoàng tử đã thay đổi một ít, hơn nữa hắn ở nơi này có thể học thêm được nhiều điều bổ ích. Như vậy sau này có thể xử lý mọi việc trong kinh dễ dàng hơn.Những chuyện này Cửu hoàng tử trong kinh thành không hề hay biết.Nếu biết được thì chỉ sợ Cửu hoàng tử cũng gật đầu đồng ý.A Cửu ở đây xem một vài bộ phim cung đấu như: Vương triều Khang Hi, Đại Tống thiên hạ, Lang Gia bảng. Đến những bộ phim truyền hình tranh đấu hậu cung hắn cũng xem qua rất nhiều. Vì thế trong lòng hắn tự biết rõ phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.Chân Minh Châu: Một tên trạch nam thích thực phẩm rác, suốt ngày chỉ biết xem phim truyền hình.Nhưng tóm lại là Chân Minh Châu không hề hay biết những việc này.Hiện tại, Chân Minh Châu chỉ quan tâm đến mấy sọt rau cải trước mặt. Sau khi cô điện thoại cho Triệu Xuân Mai, thì rất nhanh Trương Vũ liền đến đây lấy ba sọt rau mang đi. Hơn nữa đầu tiên là gửi chuyển phát nhanh cho Vu Thanh Hàn.Trương Vũ vội vàng đến rồi đi, cũng không có tiếp xúc với người cổ đại.Yêu cầu lớn nhất đối với công việc của bọn họ là không thể hiếu kỳ. Điểm này thì mọi người đều làm rất tốt.Bởi vì homestay có khách trọ lại nên Chân Minh Châu không thể đến Ủy ban thôn học võ với Dương Mai.Hôm nay lại phải nghỉ học một ngày.Rõ ràng cô rất muốn học tập thật tốt, nhưng hiện thực luôn ảnh hưởng đến kế hoạch và sự tiến bộ của cô.Thật là không vui!Bất quá, Chân Minh Châu vẫn muốn tự mình ôn tập một chút. Trong lúc mọi người giúp cô thu hoạch rau cải thì cô ở trong sân "luyện võ."Trương Lực nhìn thấy liền chủ động chỉ điểm vài chỗ. Không thể không nói, chiêu thức võ thuật của Trương Lực và Dương Mai tương đối giống nhau, hoàn toàn khác với những chiêu thức đoạt mệnh của Túc Ninh."So với lần trước thì hiện tại cô có nền tảng võ thuật tương đối vững chắc hơn."Chân Minh Châu: "Điểm này anh có thể nhìn ra được sao?"Trương Lực gật đầu, nói: "Đúng vậy."Ký ức của hắn đối với Chân Minh Châu vẫn còn rất mới.Trương Lực mỉm cười: "Tôi cảm thấy người dạy võ cho cô là con gái."Chân Minh Châu càng kinh ngạc, nói: "Đến việc này mà anh cũng biết."Trương Lực gật đầu: "Có thể nhìn ra là vì một vài thói quen nhỏ, dù cô đang dần hình thành nền tảng nhưng vẫn có thể nhận ra."Trương Lực đột nhiên duỗi tay, sửa lại động tác của cô: "Cô nói chuyện thì cứ nói nhưng vẫn phải chuyên tâm luyện tập, mỗi động tác đều phải thực hiện cho đúng."Chân Minh Châu: "Ồ. Tôi biết rồi."Tên này cũng thật nghiêm khắc.Hắn tiếp tục nói: "Dù cô chỉ muốn phòng thân nhưng cũng không thể chỉ tập luyện qua loa."Chân Minh Châu gật đầu: "Tôi biết rồi."Mỗi buổi sáng Chân Minh Châu đều luyện võ khoảng ba giờ. Tuy rằng không thể đến Ủy ban thôn học tập với Dương Mai nhưng cô vẫn kiên trì luyện tập, thời tiết lạnh lẽo nhưng cả người cô lại ra rất nhiều mồ hôi.Đúng lúc này, Chân Minh Châu nghe được tiếng gõ cửa, cô nói: "Chắc là cơm trưa được đưa đến."Trương Lực: "???"Chân Minh Châu đi ra cửa, nhìn thấy Trương Vũ giống như anh trai giao cơm hộp chở theo hai thùng giữ nhiệt to.Trương Vũ: "Đây là hai thùng giữ nhiệt đựng thức ăn, còn túi này là giáo sư Vu đưa cho cô. Cụ thể sử dụng như thế nào thì hai người nói chuyện riêng với nhau.Đi cùng Trương Vũ là Tiểu Trần, cũng làm việc ở Ủy ban thôn; hai người đều không nhiều lời, chỉ trực tiếp mang hai chiếc thùng giữ nhiệt vào trong sân sau đó rời đi.Chân Minh Châu đã từng nói qua với Trương Lực, nếu có người đến thì phiền bọn họ tránh mặt một chút. Vì thế, mặc dù Trương Lực nghe được động tĩnh bên ngoài cũng không tò mò nhìn xem là ai đến.Đợi đến khi Trương Vũ đi rồi, mới hỏi: "Đây là..."Chân Minh Châu: "Đây là cơm trưa được chuẩn bị cho mọi người."Trương Lực ôm quyền nói cảm ơn.Chân Minh Châu lắc đầu cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận