Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 51: Chương 51: Người Hữu Dụng 3

Chương 51: Chương 51: Người Hữu Dụng 3
Chương 51: Chương 51: Người Hữu Dụng 3
Lúc này Vu Thanh Hàn cũng ngồi xuống ăn cơm. Rõ ràng hai người cùng ăn cơm trưa nhưng động tác của Chân Minh Châu lại nhanh hơn không ít.Vu Thanh Hàn im lặng.Đừng cho là tôi không biết, cô liếc mắt nhìn tôi một cái rồi ăn nhanh hơn.Bất quá anh cũng không tranh giành với con nít, cô thích như vậy chứng tỏ tay nghề của anh rất tốt.Vu Thanh Hàn mỉm cười, sau đó cúi đầu ăn cơm. Anh cảm thấy thức ăn đúng là ngon thật, hương xuân không bị ô nhiễm thật tươi ngon.Khác với vẻ bình tĩnh lúc nãy, hiện tại hai người bắt đầu tiêu diệt thức ăn. Thức ăn vốn đã rất ngon, nhưng khi tranh ăn với người khác còn hơn gấp bội.Hai người vui sướng ăn ngấu nghiến, mà lúc này Nguyên Tuấn - người trầm mê phim ảnh đang sửng sờ, lẩm bẩm: "Trưa hôm nay không có cơm sao?"Mặc kệ vậy, vẫn là nên xem phim, chôn xạ hương dưới gốc cây hại người... nhất định phải nhớ kỹ thủ đoạn độc ác này.Hắn nhất định phải biết hết những thủ đoạn này.Nguyên Tuấn nghiêm túc ghi chép, lại ngửi được một mùi hương như có như không, ngước mắt lên thì thấy thần y đang đi vào."Hôm nay là...""Canh gà."Chỉ ngửi mùi hương, Nguyên Tuấn liền cảm thấy canh gà hôm nay khác với món canh gà mấy ngày trước.Vu Thanh Hàn: "Tôi mang canh gà cho cậu, còn đây món xào."Cũng may trước khi ăn cơm, anh đã để lại một phần cho người này, nếu không thì hắn đừng nghĩ được ăn dù chỉ là một chút. Không ngờ được Chân Minh Châu nhìn gầy nhưng lại ăn rất được.Anh nhìn về phía ti vi: "Bây giờ cậu chỉ mới xem đến tập 40." Sau đó lại nói: "Cậu không tua nhanh xem như vậy đã rất nhiều rồi."Anh ngồi dựa vào ghế, hỏi: "Tôi nghe nói có người đuổi giết cậu?"Nguyên Tuấn cảm thấy vị giác của mình vẫn bình thường, rốt cuộc thì hắn cũng uống được bát canh gà có vị ngon. Khi ngửi được mùi thơm hắn liền biết vị cũng không kém. Chẳng qua chén canh này sao chỉ toàn là xương gà? Đến một miếng thịt cũng không có.Tuy nhiên, mùi vị lại rất ngon, hắn há miệng uống canh lại nghe thần y hỏi chuyện.Nguyên Tuấn vội đặt chén canh xuống, hỏi: "Vì sao ngài lại hỏi như vậy?"Tuy Vu thần y thoạt nhìn kỳ lạ cũng rất bát quái, nhưng Nguyên Tuấn cảm thấy anh không phải là người muốn tìm hiểu bí mật của người khác. Vì thế hắn nghiêm túc hỏi: "Có người tìm đến sao?"Vu Thanh Hàn nhướng mày cười cười, thầm nghĩ A Cửu nhìn đơn thuần vô hại, không có tâm tư xấu nhưng cũng rất khôn khéo.Anh chỉ vừa nhắc qua là hắn có thể liên tưởng đến.Vu Thanh Hàn gật đầuNguyên Tuấn lập tức ngồi thẳng dậy, chân mày căng lên: "Là người như thế nào?"Vu Thanh Hàn: "Là một người đàn ông áo đen, chiều cao tương đương với cậu, mặt chữ điền, ánh mắt âm lãnh, hắn mai phục ở cửa, không nói hai lời liền ra tay."Nguyên Tuấn suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi không biết có liên quan đến tôi không, nhưng xác thật tôi bị người áo đen đuổi giết, sau đó tôi chạy đến Mãnh Hổ Lĩnh liền thoát khỏi bọn họ. Tôi không xác định được người này có phải đến giết tôi không, nhưng tôi dám khẳng định không phải đến cứu tôi. Nếu đến cứu tôi thì không nên ăn mặc như vậy. Hơn nữa, mặc dù nơi này kỳ quái nhưng người của tôi sẽ không làm bậy, bởi vì bọn họ muốn bảo đảm an toàn của tôi."Vu Thanh Hàn nhướng mày, cười hỏi: "Vậy thân phận thật sự của A Cửu là gì?"Nguyên Tuấn: "Người cùng bà chủ là ân nhân cứu mạng tôi, tôi không nên nói dối, nhưng tôi không thể nói ra thân phận của mình. Chỉ có thể nói, không phú thì cũng quý."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Tôi hiểu rồi.""Cậu tiếp tục xem phim đi, cậu nếm thử món ăn tôi làm đi, hương vị rất khá."Thấy anh xoay người đi, Nguyên Tuấn lên tiếng: "Chờ một chút, người nọ hiện giờ..."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Người dĩ nhiên là ở trong tay tôi, chỉ là việc nhỏ tôi có thể xử lý được.""Tôi có thể gặp người đó một lần không?"Vu Thanh Hàn cười càng xán lạn, chậm rãi nói: "Không được. Chờ tôi hỏi một vài vấn đề, dùng hắn làm vài việc xong rồi sẽ để cậu gặp."Nguyên Tuấn im lặng, hắn lớn lên trong cung nên cũng coi như có trực giác của động vật nhỏ.Chỉ một cái liếc mắt hắn liền cảm giác được, bà chủ Chân là người tốt, nhiệt tình. Còn Vu thần y thì khó nói, không phải người xấu nhưng hẳn là người kỳ quái.Nguyên Tuấn mấp máy môi: "Sau đó, người kia vẫn có thể còn sống chứ? Tôi muốn biết hắn có phải muốn đuổi giết tôi không, là ai sai khiến?"Vu Thanh Hàn nói thẳng: "Sao cậu lại nói như vậy? Cậu nghĩ tôi là người như thế nào, tôi là người tuân thủ pháp luật, sẽ không làm những chuyện giết người phóng hỏa."Nguyên Tuấn: "Ồ."Vu Thanh Hàn: "Yên tâm đi, cậu muốn biết cái gì tôi đều có thể hỏi giúp cậu. Tiền đề là..."Nói đến đây anh lại im lặng, Nguyên Tuấn ngầm hiểu: "Là phải trả tiền."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Đúng vậy. Cậu có muốn không?"Nguyên Tuấn: "Đương nhiên là muốn."Hắn lại có chút phiền muộn: "Tôi không có tiền, tiền còn để mua đồ ăn ngon."Vu Thanh Hàn: "Chuyện ăn uống quan trọng như vậy sao?"Nguyên Tuấn nghiêm túc nói: "Quan trọng. Người chủ mưu phía sau phải có đến vài người, không phải người này thì cũng là người khác. Bây giờ không ra tay chưa chắc về sau cũng vậy, không có ai tốt cả. Vì thế là ai cũng không quan trọng. Nhưng việc mua đồ ăn ngon có lẽ chỉ có một lần này."Cách nói này khiến người khác không thể phản bác.Vu Thanh Hàn đành thôi, tiền không kiếm được.Đôi khi anh có thể hiểu được Chân Minh Châu, kiếm tiền thật không dễ dàng mà.Anh đi ra khỏi phòng, nhìn bên ngoài mưa đã nhỏ dần. Lúc này, sau khi ăn uống no đủ Chân Minh Châu đã đi ngủ trưa, anh thuận đường đi đến chỗ người áo đen đã bị quấn thành kén nhộng, lúc này hắn đã tỉnh lại. Vu Thanh Hàn đẩy cửa ra, liền thấy người này đang thất thần nhìn vết răng.Vu Thanh Hàn khom lưng xem miệng vết thương trên người hắn, đây hẳn là vết thương do dã thú gây ra, nếu không lầm thì là do hổ cắn.Hắn bị hổ tấn công nên sức chiến đấu mới yếu đi, mới mắc mưu của bọn họ.Vu Thanh Hàn yên lặng nâng cao sức chiến đấu của những "người tập võ" ở Túc triều lên một bậc.Xem ra, những người biết võ thật sự là có chút năng lực.Anh lại cúi đầu nhìn tay hắn: "Kén nhộng, ngươi dùng đao kiếm tương đối nhiều nha."Sau đó ho khan một tiếng, lại quan sát mái tóc của hắn, ghét bỏ nói: "Làm sao lại có rận."Người áo đen cắn chặt răng, không nói một lời.Mặc dù, hắn đã rơi vào tay người này nhưng tuyệt đối sẽ không yếu thế đầu hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận