Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 140: Gấu Trúc Nhỏ 5
Chương 140: Gấu Trúc Nhỏ 5
Sau khi tách ra, Chân Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.Lúc này cô cũng không vội vào nhà, ngược lại đặt mông ngồi xuống bậc thang trước cửa nhìn ô tô đi xa.Mọi chuyện đã xong xuôi, lúc này vài người đang ghé lên cửa sổ xem náo nhiệt cũng cảm thấy buồn bực, Lan ca nhi tò mò hỏi: "Vừa rồi bọn họ mang cái gì đi vậy?"Cậu chưa từng gặp qua.Đừng nói là cậu, đến những người khác cũng chưa chắc đã nhìn thấy.Chỉ là những người lớn đều chú ý trong sân ngẫu nhiên xuất hiện con thú này, nên hôm nay không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nó. Còn Lan ca nhi đúng thật là lần đầu tiên.Cốc Chi Tề nói: "Trước kia ta vô tình nhìn thấy trên sách, hình như được gọi là thực thiết thú (loài thú ăn sắt).""Thực thiết thú? Nghe có vẻ rất hung hãn, nhưng nó lớn lên rất đáng yêu. Vì sao chị ấy lại cho người chở nó đi chứ?" Lan ca nhi thắc mắc.Cốc Chi Tề lắc đầu, nói: "Ta cũng không hiểu. Nhưng vốn dĩ những việc ở đây không phải người như chúng ta có thể hiểu được.""Khẳng định chị ấy là vì muốn tốt cho nó." Tiểu Hồng nói "Chị ấy là một người rất tốt."Chỉ mới quen biết được hai ngày, nhưng vì được Chân Minh Châu cho đồ ăn ngon mà các bé đã trở thành fan trung thành của cô."Chị ấy không giống với những người khác."Trước kia, các bé đều nghe người ta nói con gái đều là hàng bồi tiền, chỉ có chị xinh đẹp luôn khen ngợi bọn họ đáng yêu.Bé rất thích chị xinh đẹp."Cô ấy đúng là một người đặc biệt tốt." Vương thị đang may quần áo, nhưng cũng không chậm trễ việc cô ấy bày tỏ ý kiến của mình.Cốc Chi Tề dở khóc dở cười: "Ta cũng chưa nói cô ấy không tốt. Ta chỉ nói nơi này kỳ quái, cũng không nghĩ đến ở đây còn có những người khác. Hơn nữa, tóc tai và cách ăn mặc của những người ở đây rất kỳ lạ.""Đúng vậy, người đàn ông vừa nãy để tóc ngắn ngủn dán sát da đầu." Vương thị nói: "Không biết có phải là hòa thượng không."Cốc Chi Tề: "Có vẻ không đúng, trong đó cũng có một người phụ nữa, ta thấy bà ấy cũng để tóc ngắn ngủn, chỉ đến chỗ này." Hắn khoa tay múa chân để miêu tả vị trí."Còn có, nàng có cảm thấy bà chủ là người tu đạo hay không? Lúc nào cô ấy cũng búi tóc lên cao."Tuy rằng không có phất trần, nhưng nữ tử búi tóc chắc là đạo sĩ nhỉ?"Ta cảm thấy không phải." Vương thị cảm thấy bản thân vẫn có trực giác của một người phụ nữ, sau khi tiếp xúc thì cảm thấy Chân Minh Châu không phải đạo sĩ.Cốc Chi Tề: "Không phải hòa thượng cũng không phải đạo sĩ, vậy có thể bọn họ là người tu tiên, không để ý những chi tiết nhỏ. Phiền não ba ngàn sợi, nếu ngay cả tóc cũng không quan tâm, thì đương nhiên sẽ không để ý đến những thứ thô tục khác."Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, nói: "Có đạo lý."Sau khi cả nhà nói "đạo lý" thì cảm thấy họ đã tìm ra chân lý.Bầu trời quang đãng, tuyết đã ngừng rơi.Homestay của Chân Minh Châu biến mất.Thuộc hạ của Trương Lực tận mắt thấy homestay đột nhiên biến mất, nếu không phải trong lòng sớm có chuẩn bị thì chắc chắn đã bị doạ. Cũng may đã "chuẩn bị tâm lý" nên không quá bất ngờ, vẫn phân công hai người một tổ, phụ trách tuần tra.Chỉ là khi hắn kéo áo khoác lại không nhịn được cảm khái: "Thật quá ấm áp."Tuy rằng bọn họ có thể chịu đựng giá rét, nhưng cũng không phải mình đồng da sắt. Nói chung bọn họ vẫn là người bình thường nên đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh.Trước đó, Trương thống lĩnh có chuẩn bị cho bọn họ sủi cảo canh gừng đậm đặc. Mặc dù cho vào không ít gừng nhưng không hề ảnh hưởng đến hương vị của sủi cảo. Mà canh gừng đậm đặc khi uống vào, cả người liền cảm thấy ấm áp.Trương thống lĩnh khẩn cấp chạy đến trạm dịch liên lạc với Cửu hoàng tử, bọn họ cũng duy trì công việc tuần tra.Thật ra áo khoác bọn họ đang mặc là Chân Minh Châu chuẩn bị cho Lý gia. Điều này chứng tỏ những thứ này ở chỗ cô không nhiều. Trước kia, đến giấy bút cũng không có, nhưng hiện tại thì khác.Từ khi chỗ Chân Minh Châu lần lượt có người cổ đại đến đây thuê trọ thì cô cũng bắt đầu dự trữ một số đồ vật linh tinh.Những thứ như áo khoác quân độ cũng có. Vừa hay lúc này Lý gia còn chưa đến đây, mà nhóm người Trương Lực lại đang phải chịu rét, nên Chân Minh Châu đưa trước số áo khoác đó cho bọn họ. Trương Lực vội vàng đi đưa tin cho Cửu hoàng tử, còn những người khác đều đã mặc áo khoác.Mọi người mặc áo khoác quân đội đều cảm nhận rõ rệt cơ thể đã ấm lên rất nhiều.Hai người một tổ thay ca, cùng nhau trao đổi kinh nghiệm với nhau: "Chiếc áo này thật ấm.""Đó là đương nhiên, đồ bà chủ đưa sao có thể không tốt. Các người thử nói xem khi nào Trương thống lĩnh trở về?""Chắc là rất nhanh, chắc chắn điện hạ sẽ không có việc gì.""Đúng vậy."Điện hạ là người được trời cao lựa chọn. Nếu không, trong số nhiều hoàng tử như vậy, tại sao chỉ có Cửu hoàng tử có được kỳ ngộ này. Bọn họ đều tin chắc rằng, Cửu hoàng tử sẽ là người kế thừa ngai vàng. Nhưng mặc kệ Cửu hoàng tử có phải là người thừa kế hay không thì bọn họ vẫn là trung thần của phủ Cửu hoàng tử.Tuy nhiên, ai lại không muốn tiến thêm một bước.Mà những việc đã trải qua càng khiến mọi người thêm tin tưởng, Cửu hoàng tử tất nhiên có thể kế thừa ngai vàng. Vì thế, bọn họ không khỏi cảm thấy tự hào."Chúng ta tiếp tục tuần tra xung quanh, phải chú ý cẩn thận, không được lơ là.""Đúng vậy." Tất cả cùng đồng thanh.Lúc này, Trương Lực đã ra roi thúc ngựa trở về, đồng thời bồ câu đưa thư lần đầu hắn thả đi cũng đang nằm trên tay quân sư Bạch Viễn.Bạch Viễn nhìn những mật mã trên thư liền không khỏi kinh ngạc, lập tức lên tiếng: "Người đâu, lập tức... Thôi, không cần!"Ông nhanh chóng ra khỏi phòng, hiếm khi mất bình tĩnh, chạy đến thư phòng.Lúc này Nguyên Tuấn đang muốn ra ngoài, khi thấy lão sư hổn hển chạy đến, liền nghi hoặc: "Lão sư?"Bạch Viễn: "Điện hạ, có mật báo! Là bồ câu đưa thư của Trương thống lĩnh."Sau đó, ông tiếng lên, thấp giọng nói: "Túc gia có vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận