Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 289:
Chương 289:
Lúc này, Túc Ninh nhìn Quan Hân, đột nhiên hỏi: "Cô đã làm gì với bọn họ."Quan Hân ngẩn ra, nhìn về phía Túc Ninh.Túc Ninh: "Nếu đã nói ra thì không nên giấu diếm, thật ra cô đã làm gì bọn họ?"Quan Hân có hơi do dự, ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập hận ý, nói: "Tôi đã bỏ độc vào giếng nước, sau đó thêm một ít thứ vào trong nến, dù bọn họ không uống nước cũng sẽ bị trúng độc, khi thắp nến lên vẫn sẽ bị mù."Cô ấy siết chặt nắm đấm, nói: "Các người sẽ báo quan sao?"Túc Ninh: "Chuyện này có quan hệ gì với chúng tôi?"Quan Hân: "..."Đúng là bọn họ không thèm để ý, chuyện này có liên quan gì với bọn họ đâu?Nghĩ như vậy, cô ấy cũng thả lỏng hơn, nói: "Giếng nước thì tôi không chắc nhưng ngọn nến thì rất khó phát hiện."Chân Minh Châu: "Thật ra chị rất lợi hại."Quan Hân nghiêm túc: "Nhà tôi chuyên kinh doanh hiệu thuốc, ba bốn tuổi tôi đã đến đó chơi đùa. Tôi có thiên phú ở lĩnh vực này hơn của tôi, chẳng qua là tôi không nghĩ đến chồng mình là một tên rắn độc nên mới mắc mưu của hắn."Chân Minh Châu: "Vậy hiện tại chị muốn bán thứ này sau đó sẽ đi đâu?"Quan Hân: "Tôi có người có thể tin tưởng, tôi sẽ cùng hắn đi thuyền đến Đại Đường."Chân Minh Châu lập tức đứng lên, nhìn Quan Hân với ánh mắt không tin được , nói: "Chị, chị nói cái gì? Đi đến nơi nào chứ?"Quan Hân ngây người, không biết tại sao bà chủ lại phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng vẫn đáp: "Chúng tôi sẽ đến Đại Đường."Chân Minh Châu: "Đại Đường, Đại Đường, là... thiên hạ của Lý gia sao?"Quan Hân: "Tôi cũng không biết."Cô ấy nhẹ giọng: "Làm sao tôi biết được đó là nơi nào. Tôi chỉ biết là ngồi thuyền đến đó, chỉ là nếu tôi rời khỏi Túc triều thì sẽ không có ai tìm được tôi nữa."Chân Minh Châu: "..."Nơi này không phải triều đại hư cấu, chẳng qua không phải là Đại Đường mà thôi.Thật là... Không nghĩ đến.Nhưng cũng chẳng có gì bất ngờ, nếu Lâm Tú Tuệ thật sự là Lâm Tú Tuệ được trên gia phả của nhà Lâm Nghiên, vậy thì... đúng là duyên do trời định.Cô hít một hơi thật sâu, quan tâm hỏi: "Vậy chị có thể đảm bảo rằng người cùng đi với chị lần này là đáng tin cậy không? Dù gì đàn ông đều không đáng tin."Không phải cô muốn nói những lời khó nghe mà đây là sự thật.Quan Hân nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đàn ông không đáng tin cậy là vì quan hệ nam nữ là mối quan hệ không ổn nhất, nhưng người giúp đỡ tôi là người thân của tôi. Nếu tình yêu không đáng tin cậy, tình thân cũng không đáng tin cậy thì tôi chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi."Cô ấy nói: "Tôi không chỉ hạ độc mà còn lén tẩu tán sản nghiệp của Quan gia ra ngoài."Chân Minh Châu: "Không phải chị nói chị bị nhốt lại sao?"Quan Hân gật đầu: "Tôi bị giam một năm, nhưng dù phần lớn mọi người đều đứng về phía hắn thì vẫn có một số ít người nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ. Hơn nữa, tôi vẫn luôn dùng bảng chữ mẫu để trao đổi với hắn nên vẫn có một vài cơ hội đi ra ngoài, nếu không sao có thể sắp xếp nhiều việc như vậy. Chỉ tiếc, tôi mất khá nhiều thời gian, khoảng chừng một năm để xử lý chuyện này."Cô ấy a lên một tiếng, nói: "Tin chắc rằng hiện tại đã có rất nhiều người đến Quan gia đòi nợ, ai có thể ngờ được tôi đến sòng bạc điên cuồng vui chơi."Chân Minh Châu: "...""Tôi tình nguyện tán gia bại sản, cũng nhất định muốn cá chết lưới rách."Chân Minh Châu nhìn Quan Hân, không biết nên nói như thế nào, nhưng cũng có thể nhìn ra được trong xương cốt cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ.Chân Minh Châu: "Nếu chị đã muốn ngồi thuyền đến Đại Đường thì sao lại đi đến nơi này?"Quan Hân: "Bên kia có một thôn nhỏ, đi đến đó mất khoảng nửa tháng, ở đó có người đợi tôi, tiếp đến chúng tôi sẽ đi nhờ thuyền đánh cá nhỏ ra biển, sau đó sẽ chờ quan thuyền."Sắc mặt Chân Minh Châu liền thay đổi: "Như vậy cũng quá nguy hiểm."Quan Hân: "Tôi nguyện ý, nếu đoạn đường này tôi còn không thể vượt qua, thì về sau còn có thể làm cái gì? Không ai có thể giúp tôi cả đời được. Chỉ là Từ Cẩm Dương vẫn vì thứ này mà cắn chết tôi không, cho người đuổi theo tôi, vì quá hoảng loạn mà tôi bị lạc đường rồi đi đến nơi này."Chân Minh Châu: "Tôi bằng lòng trao đổi với chị, chị muốn bao nhiêu tiền? Nhưng tôi nghĩ hẳn là chị sẽ không lấy nhiều đâu."Quan Hân: "Tôi muốn đổi hai mươi nén vàng."Chân Minh Châu kinh ngạc trố mắt, nói: "Cái giá này không phải..."Quan Hân dứt khoát nói: "Nhiều quá tôi cũng không mang theo được."Chân Minh Châu nhìn Quan Hân, hỏi: "Tôi có thể xem một chút được không?"Quan Hân: "Xin mời."Nếu những chuyện Quan Hân trải qua là thật thì Chân Minh Châu chắc chắn sẽ không chỉ thờ ơ ngồi xem, cho dù là giả cô cũng sẽ giúp đỡ.Không phải giúp đỡ Quan Hân mà là giúp đỡ những người phụ nữ như Quan Hân.Thế nhưng dù chắc chắn sẽ giúp đỡ, thì cô cũng muốn xác định xem bảng chữ mẫu này là thật hay giả.Chân Minh Châu cúi đầu nhìn xem, đây là bảng chữ mẫu gồm 12 quyển kinh văn, tác giả cũng không quá nổi tiếng. Tuy nhiên nếu là người trong giới sưu tầm sẽ biết được người này. Tác giả là một vị có học thức và tay nghề cao thâm, nhưng vì đến tuổi trung niên liền xuất gia nên số tác phẩm để lại rất ít.Chính vì số lượng tác phẩm không nhiều nên càng khiến bảng chữ mẫu này có giá trị liên thành.Vốn dĩ bảng chữ mẫu của tác giả này đã rất cao thâm, nếu nói đây là một bộ kinh văn cũng không quá. Vì dù sao cuối cùng ông cũng được xem một vị cao tăng đắc đạo vô cùng nổi danh.Chân Minh Châu nhớ rõ vào khoảng hai năm trước, lúc cô còn đang học đại học, một công ty đấu giá nước ngoài đã từng từng bán đấu giá một bộ phác thảo của vị đại sư này, chỉ một bức duy nhất và nó đã được bán với giá 90 triệu đô la. Nếu hiện tại là Đại Đường thì bảng chữ mẫu này cũng là thứ tốt, càng đừng nói đến hiện đại, nếu ở hiện đại thì nó là báu vật vô giá.Bản thân tác giả là người rất nổi tiếng, thì mười hai cuốn kinh văn do hắn biên soạn chính là bảo bối.Chân Minh Châu cúi đầu xác định thật kỹ, cô rất cẩn thận, quan sát trong chốc lát thì vẫn không phát hiện chỗ nào là giả cả, cô cảm thấy bảng chữ mẫu này là thật.Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: "Hôm nay thành giao, không thể đổi ý."Quan Hân: "Tôi sẽ không đổi ý!"Cô nghiêm túc: "Nếu có thể giao nó cho người có duyên, tôi vui vẻ nguyện ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận