Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 194:
Chương 194:
Chân Minh Châu nhìn vợ chồng Cốc gia, nói: "Tôi lại không nghĩ như vậy."Cô mỉm cười, tiếp tục nói: "Có tài nghệ là rất tốt. Hơn nữa thẩm mỹ của con người không giống nhau, có người thích cao sơn lưu thủy nhưng cũng có người thích muôn hoa khoe sắc. Cũng không thể nói cao sơn lưu thủy có giá trị hơn. Nếu để tôi lựa chọn thì tôi sẽ chọn muôn hoa khoe sắc."Cô chắp tay trước ngực, vui vẻ nói: "Tôi thích những thứ rực rỡ như thế này."Cô nhìn Vương thị, nghiêm túc nói: "Đồ án và hoa văn chủ yếu mang tính chất cá nhân. Do đó chị không cần vì chuyện bản thân mình không thể thêu được nhiều đồ án phức tạp và khác nhau mà cảm thấy tự ti. Khả năng thêu thùa của chị đã rất tốt rồi. Hơn nữa, chị có thể thêu đồ án muôn hoa khoe sắc này thành bức tranh đẹp nhất, như vậy chị cũng chính là người giỏi nhất nha."Đôi mắt Vương thị sáng rực lên.Chân Minh Châu vỗ bả vai cô ấy, nói: "Nếu trong lòng chị vẫn cảm thấy vướng mắc, thì hiện tại có thể bắt đầu học, chị chỉ mới hơn 30 tuổi, muốn học cái gì cũng không muộn."Vương thị hơi do dự: "Vẫn chưa muộn sao?"Chân Minh Châu hỏi lại: "Vì sao lại muộn? Không ít người đều bây giờ tôi mới bắt đầu học võ là đã muộn, nhưng không phải tôi vẫn học sao? Hơn nữa học không nhất định là phải đạt được một thành tựu nào đó, mà chỉ để bản thân không phải tiếc nuối mà thôi."Vương thị im lặng, sau đó lập tức gật đầu thật mạnh."Bà chủ nói đúng, thật lòng cảm ơn cô."Chân Minh Châu: "Không có gì, tôi cũng chỉ nói sự thật, hiện tại chị mới hơn 30 tuổi, nếu chị có thể sống đến trăm tuổi thì chẳng phải có đến 70 năm để học tập sao? Chẳng lẽ 70 năm còn không thể học được? Ngay cả khi đã già đi thì vẫn phải kiên trì."Vương thị: "... Tôi có thể sống đến trăm tuổi sao?"Chân Minh Châu: Chị chỉ chú ý vấn đề này thôi sao?Cốc Chi Tề liếc nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt vô cùng nóng bỏng: "Cái kia, không biết tôi..."Chân Minh Châu: "Mọi người thật sự xem tôi là thần tiên sao, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều."Vợ chồng Cốc Chi Tề: "Chắc chắn cô không phải thuận miệng."Chân Minh Châu: Thật sầu não mà.Đây là tật xấu gì vậy.Chân Minh Châu ho khan một tiếng, nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."Nếu các người cứ nhất định phải hỏi, tôi sẽ trả lời như vậy.Chân Minh Châu cao hứng: "Tôi muốn mang chiếc bình phong này về phòng tôi, đây là bức đầu tiên nên tôi sẽ giữ lại cho mình không đưa cho ai cả."Tuy cô hoàn toàn không biết dùng bức bình phong này như thế nào, nhưng với một món đồ tốt như vậy cô không nỡ buông tay.Chân Minh Châu quyết định tùy hứng một lần, chiếm bức bình phong này làm của riêng.Vương thị thấy cô yêu thích như vậy thì càng thêm tự tin hơn, cô ấy nói: "Bức bình phong kế tiếp tôi cũng sẽ làm thật tốt."Chân Minh Châu nghiêm túc cảm ơn Vương thị.Vương thị bật cười: "Là tôi tự nguyện làm việc này, như vậy mới cảm thấy bản thân là người có năng lực."Chân Minh Châu: "Không phải là cảm giác đâu, chị thật sự rất giỏi.Chỉ là... Chân Minh Châu cũng hỏi: "Mọi người định khi nào sẽ rời đi? Không phải tôi có ý đuổi mọi người đi, mọi người cứ thoải mái ở lại đây thêu thùa, việc này càng có lợi hơn đối với tôi. Nhưng mọi người ở đây không thể tuỳ ý ra ngoài, giống như đang bị giam cầm. Không phải Cửu hoàng tử đã nói sẽ giúp mọi người an bày một thân phận mới hay sao? Mọi người đã nói chuyện với Bạch tiên sinh chưa? Nếu mọi người muốn rời đi cũng không có vấn đề gì, khi nào thêu xong bình phong rồi đưa đến đây cũng được."Hai vợ chồng Cốc Chi liếc nhìn nhau, Cốc Chi Tề nói: "Tôi đã thương lượng qua với vợ mình cũng đã thương lượng với Bạch tiên sinh, nếu cô đồng ý thu lưu thì chúng tôi muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa."Chân Minh Châu: "Đương nhiên là được, tuỳ mọi người quyết định, chỉ cần không đi lung tung là được."Vốn dĩ Cốc Chi Tề còn muốn giải thêm, nhưng những lời định nói ra đều bị nghẹn lại. Nhìn dáng vẻ thì dường như bà chủ căn bản không hề để ý đến nguyên nhân bọn họ muốn ở lại. Nếu bọn họ muốn ở lại thì cô sẽ thu lưu, còn nếu bọn họ phải đi thì cô cũng không ngăn cản.Quả nhiên là một vị thần tiên rất rộng rãi.Hoặc cô ấy là một người tu tiên.Nếu bà chủ không hiếu kỳ cũng không hỏi nhiều thì hắn cũng không giải thích thêm.Cốc Chi Tề chắp tay thi lễ: "Vậy chúng tôi xin quấy rầy thêm một đoạn thời gian nữa. Cảm ơn bà chủ."Chân Minh Châu: "Không có việc gì."Bọn họ ở lại để thêu thùa, đây là một chuyện tốt nên cô không để ý chút nào cả.Hiện tại Chân Minh Châu chỉ quan tâm đến bức bình phong thêu hai mặt trước mắt, những chuyện khác cô không thèm để ý, vì chẳng có gì quan trọng cả.Bức bình phong này quá đẹp."Nếu bà chủ thích phong cách vui tươi, hay là kế tiếp tôi sẽ thêu một bức bình phong theo chủ đề bốn mùa, chúng ta có thể lựa chọn xuân hạ thu đông hoặc là mai lan cúc trúc." Vương thị bắt đầu lên kế hoạch.Chân Minh Châu: "Đều được cả, tôi sẽ chuẩn bị nguyên vật liệu."Chân Minh Châu vẫn chưa lần nào mua nguyên vật liệu thêu thùa bình phong ở hiện đại mà chỉ trao đổi với A Cửu.Cô muốn mọi thứ đều mang phong cách cổ xưa. Có thể những thứ như kim chỉ dùng để thêu bình phong không quá quan trọng, nhưng Chân Minh Châu vẫn hy vọng sử dụng hoàn toàn những nguyên vật liệu ở cổ đại. Dù sao thì cô cũng có khả năng làm được việc này.Hơn nữa gỗ dùng làm giá đỡ bình phong rất quý hiếm, nếu mua ở hiện đại thì phải mất ngàn vàng, nhưng ở cổ đại thì được bán với giá khá hời.Ai bảo ở cổ đại không thiếu loại gỗ này."Mọi thứ do chị quyết định."Vương thị đồng ý.Chân Minh Châu: "Đúng rồi, chị cũng đừng bắt đầu thêu ngay, mấy ngày này chị đã quá bận rộn rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút."Tuy rằng, không phải mỗi giây mỗi phút cô đều nhìn chằm chằm Vương thị, nhưng vẫn có thể biết được một ngày chị ấy thêu thùa hơn mười tiếng. Nhưng đó là Chân Minh Châu đã khuyên nhủ nhiều lần, nếu không chị ấy hận không thể thêu thùa mười mấy tiếng một ngày.Chân Minh Châu cảm thấy nếu Vương thị là người hiện đại thì chắc chắn sẽ biến thành một người cuồng công việc."Vậy chúng tôi có thể xem ti vi một chút được không?" Vương thị lên tiếng hỏi, trong lòng thấp thỏm mong chờ.Chân Minh Châu: "Đương nhiên là được, mọi người muốn xem tiếp bộ phim tối qua sao?"Người một nhà nhất trí gật đầu, hai mắt sáng ngời.Chân Minh Châu cười nói: "Mọi người tự mình quyết định, nếu lại muốn xem thì không cần hỏi ý kiến tôi."Dù Chân Minh Châu đã nói vậy nhưng Cốc gia lại lắc đầu, dù sao bọn họ cũng là người từ nơi khác đến, không thể tự tiện sử dụng bất cứ thứ gì mà không hỏi qua ý kiến chủ nhà.Chân Minh Châu: "Vậy được rồi, mọi người cứ xem phim đi, tôi mang bình phong về phòng. Lát nữa tôi còn phải chuẩn bị phòng, chiều này Túc Ninh sẽ về đây.""Hả? Túc tiểu ca sắp về sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận