Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 390:
Chương 390:
Anh ta vừa nói ra thì mọi người liền biết đó là quốc gia nào.Hầu hết các chuyên gia này đều đã lớn tuổi, ở tuổi này thì những hiểu biết về giai đoạn lịch sử đó càng nhiều, các vị trưởng bối ít nhiều gì cũng đã từng trải qua thời kỳ khó khăn đó. Nếu không phải là người có tu dưỡng thì đã mở miệng mắng người.Đúng là lũ cướp bóc."Tôi cũng là nghe người lớn trong nhà kể lại. Ông cố của tôi cũng nghe được chuyện này từ ông nội, đó là hơn trăm năm trước, nhà cửa ở thành phố đều bị chiếm, sau đó bọn chúng nghe nói ở bên này có một đảo hoang. Lúc đó bọn chúng nghĩ biết đâu trên đảo còn lưu lại thứ gì đó nên đã ngồi tàu đến đây, nhưng lại không tìm thấy gì cả, nơi này là đảo hoang thì có thể có cái gì. Tuy nhiên cuối cùng bọn chúng cũng không buông tha những viên gạch khối đá ở đây... mà thuê nhân công tháo dỡ và vận chuyển đến thành phố để xây dựng. Vì vậy, hiện tại ở nơi này không có bất kỳ công trình xây dựng nào. Đến cả đài quan sát cũng mới được xây dựng sau này.""Quả nhiên như thế, quả nhiên là như thế." Trần lão không ngừng lẩm bẩm.Tiểu Phương: "Ở đây không có các công trình kiến trúc, nhưng cây cối lại chậm rãi sinh trưởng, ngần ấy năm cũng không có ai chặt bỏ nên cây cối ngày càng thêm rậm rạp."Kỳ thật những gì Tiểu Phương nói cũng không phải là bí mật, rất nhiều người lớn tuổi ở địa phương đều đã nghe các vị trưởng bối trong nhà nói qua, nhưng thời gian trôi qua cũng không có ai để tâm đến những chuyện này, sau đó liền quên mất sự tồn tại của nó.Đương nhiên, mọi người đều biết nơi này có một hòn đảo nhỏ, cũng biết trên đảo nhỏ này thứ gì cũng không có, đến nước sinh hoạt cũng phải vận chuyển từ đất liền đến, loại đảo hoang này người thường rất ít khi đặt chân đến nên dần dần bị trôi vào quên lãng.Tiểu Phương cũng không nhớ rõ những chuyện này, nếu không phải tham gia quân ngũ lại tình cờ được điều động đến nơi này thì anh ta đã hoàn toàn quên mất. Sau khi làm nhiệm vụ canh gác đảo hoang, anh ta về nhà có kể lại chuyện này với thái gia gia, ông cụ 100 tuổi vẫn còn nhớ rõ những chuyện năm ấy nên đã kể lại cho anh ta nghe. Vì thế Tiểu Phương mới biết được đôi chút thông tin.Nhóm người Vu Thanh Hàn không biết gì về nơi này, bởi vì những chuyện này đã xảy ra từ rất lâu, hơn nữa bọn họ cũng không để ý đến một hoang đảo. Thật ra vẫn còn có rất nhiều hoang đảo như thế này, bọn họ không thể truy xét rõ ràng nguồn gốc của từng hòn đảo.Hơn nữa còn phải lội ngược dòng về hơn một trăm năm trước.Việc này thật sự là làm khó người khác.Nhưng một khi có mục tiêu thì chắc chắn phải tra xét rõ ràng.Vu Thanh Hàn: "Túc Ninh, cậu xem bên này còn có thay đổi gì lớn không?"Túc Ninh: "Có, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu tiến hành thăm dò ở đây, ít nhất như vậy cũng có thể xác nhận xem nơi này có phải là địa phương mà tôi đã đề cập đến hay không."Vu Thanh Hàn: "Cậu nói cũng đúng."Bởi vì trước khi đến đây có một số việc bọn họ đã bàn bạc trước, nên lúc này Túc Ninh cũng không giấu diếm mà nói thẳng: "Ở sân sau của ngôi chùa này, cách phía nam khoảng 200 mét, có một đình hóng gió dành cho khách hành hương nghỉ ngơi, bên dưới đình hóng gió chính là nơi mà tôi đã nói."Vu Thanh Hàn: "Tôi sẽ sắp xếp."Bọn họ không cần phải giấu giếm, bởi vì nếu thật sự đào ra thứ gì đó cũng phải giải thích với mọi người.Vì thế từ sáng sớm đã thương lượng nên nói những gì.Đoàn người rõ ràng rất mệt, nhưng sau khi đến đây cũng chưa hề nghỉ ngơi, thậm chí cũng chưa thu xếp hành lý đã bắt đầu tiến hành thăm dò khảo sát. Đình hóng gió mà Túc Ninh nói đã không còn, nhưng dựa vào trí nhớ và phương hướng đại khái mà anh đã vẽ lại vị trí nơi này.Cũng vì Túc Ninh có thể vẽ lại vị trí nên đã giúp mọi người bớt đi không ít việc.Túc Ninh mím môi nói: "Nếu sai thì anh sẽ phải tìm vị trí khác."Vu Thanh Hàn liếc nhìn Túc Ninh một cái, nói: "Tôi tin tưởng năng lực của cậu."Túc Ninh bật cười.Lời Vu Thanh Hàn nói cũng không phải vu vơ, mà anh thật sự nghĩ như vậy. Bởi vì Túc Ninh còn trẻ, hơn nữa cũng chỉ mới rời khỏi kinh thành chưa đến một năm, nếu là thời dài thì có lẽ Túc Ninh sẽ sinh ra một số ảo giác, khi tuổi càng lớn thì ký ức chắc chắn sẽ có phần sai lệch.Nhưng hiện tại anh chỉ mới rời đi trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa Túc Ninh vẫn luôn muốn hồi kinh lấy lại mấy thứ này nên trí nhớ hẳn là rất sâuĐương nhiên, cũng có thể bọn họ chẳng đào được thứ gì, nhưng Vu Thanh Hàn vẫn tin tưởng phán đoán của Túc Ninh.Chuyên gia và các nhân viên công tác đều biết bản thân họ đến đây để làm gì, nhưng những người canh gác trên đảo lại không biết. Tiểu Phương là đội trưởng ở đây, anh chỉ nhận được mệnh lệnh hợp tác với các nhân viên đến đây lần này.Anh ra nhận ra có một nhân vật đã từng xuất hiện trong sách giáo khoa, nên cảm thấy rất hồi hộp và khó hiểu.Trên đảo này cũng chẳng có gì.Anh ta nghiêm túc báo cáo với Vu Thanh Hàn, bởi vì Vu Thanh Hàn là người phụ trách ở đây.Vu Thanh Hàn lại rất bình tĩnh, nói: "Vị này là đồng chí Túc Ninh, tổ tiên của cậu ấy đã cất giấu tài bảo trên đảo. Túc Ninh muốn quyên tặng toàn bộ số tài bảo cho quốc gia. Tuy rằng đã trôi qua rất nhiều năm, chúng tôi cũng không thể xác định mấy thứ này còn ở đây không, nhưng vẫn muốn thử một chút."Đây là lý do để nói với những người bên ngoài.Tiểu Phương: "..."Anh ta cảm thấy choáng váng.Nhưng anh ta vẫn kịp suy nghĩ nhiều thì mọi người đã bắt đầu bận rộn. Những nhà khoa học mặc dù thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng người trẻ tuổi nhất ở đây cũng được gọi là nhà khoa học.Bọn họ quả thật quên ăn quên ngủ, thậm chí không quan tâm đến việc ăn uống mà vẫn luôn vùi đầu vào công việc.Nhóm người Tiểu Phương không hiểu chuyện này, nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách phương diện sinh hoạt của nhóm người Vu Thanh Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận