Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 63: San Hô Đỏ 5

Chương 63: San Hô Đỏ 5
Chương 63: San Hô Đỏ 5
Vu Thanh Hàn đẩy xe đẩy từ trên lầu xuống đến phòng của nhóm người Lý Quế Hoa. Lúc này, bọn họ đã không thể tự kiềm chế mà rơi vào hoang mang, lo lắng. Bỗng âm thanh mở cửa vang lên, Vu Thanh Hàn lên tiếng: "Mỗi người một bát, tự mình đến lấy."Bọn họ lại quỳ xuống, Vu Thanh Hàn nhíu mày: "Không cần lúc nào cũng quỳ, tôi không thích ứng được."Lý Quế Hoa: "!!!" Quả nhiên là cùng một người, lần trước cũng vậy. Thần tiên không phải là tiểu cô nương xinh đẹp sao? Thế nào lại biến thành nam nhân?Tiên nhân vừa có thể là nam vừa có thể là nữ sao?Trách không được không cần thành thân.Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã bị mùi hương của đồ ăn liền hấp dẫn."Cái này thật là cho chúng tôi ăn sao?"Vu Thanh Hàn: "Không ăn nó làm sao có đủ sức để nói nguyên nhân các người đến đây? Nhanh ăn đi."Bọn họ cùng nhau đi lên nhưng cũng rất có chừng mực.Mỗi người cầm một chén to, chỉ cảm thấy mùi hương ngập tràn quanh mũi."Này..." Cái màu xám xịt này là gì nhỉ? Nhìn giống trứng gà nhưng trứng gà cũng có thể như vậy sao?Tuy cảm thấy nghi hoặc trong lòng nhưng không nói ra.Bọn họ không thể chờ đợi mà hút một ngụm, oa, món này sao lại ăn ngon đến vậy?Cái màu xám xịt quả nhiên là trứng gà, nhưng làm thế nào mà lại ngon như vậy. Tất cả đều là người trưởng thành nên ăn rất nhanh, đừng nói một chén mà đến mười chén họ cũng có thể ăn được.Mấy người hì hục húp sạch, đến cả nước cũng không để thừa lại.Sau khi ăn xong vẫn còn đọng lại dư vị vô tận.Nước canh này ngon gấp vô số lần so với nước canh ngon nhất mà họ từng ăn.Thấy bọn họ đã ăn xong, Vu Thanh Hàn liền hỏi: "Ăn xong rồi sao?"Mọi người đều gật đầu."Vậy hãy nói nguyên nhân mà hôm nay mọi người đến đây đi."Lý Quế Hoa lập tức nhìn cha cô, Lý lão đầu ôm quyền, lên tiếng: "Thần tiên, tôi thật sự..."Ông nói hết tình huống khó khăn của bản thân, sau đó bối rối lấy túi đồ trên người con trai ra: "Lần này, tôi đến có mang theo lễ vật."Lễ nhiều người không trách, có lẽ đối với thần tiên cũng vậy.Bọn họ tùy tiện đến đây, vì thế đây là việc nên làm."Đây là của hồi môn của vợ tôi khi xuất giá năm đó."Nhìn thấy túi đồ, Vu Thanh Hàn liền kinh ngạc: "San hô đỏ?"Đây là đồ vật mà không phải những người nông dân như bọn họ có thể có được.Ánh mắt anh hơi loé lên: "Tôi nghĩ bất kỳ lúc nào thì vật này cũng đều đáng giá. Nếu ông cầm ra ngoài vẫn có thể đổi về lương thực. Không nhất thiết phải tìm đến nơi này."Lý lão đầu gật đầu: "Tôi hiểu được đạo lý này, nhưng lại không dám."Ông nói: "Trước mặt thần tiên chúng tôi không dám nói bậy, nhà chúng tôi là gia đình bình dân, nào dám bán những vật này. Thời thiếu nữ, vợ tôi vốn dĩ là con gái nhà như dân, tôi cũng từng nghe qua thôn bọn họ có không ít người phát tài nhờ đi biển. Nhưng cũng không ít người bởi vì có được bảo bối mà mất đi tính mạng. Hai vợ chồng chúng tôi không dám đánh cuộc tính mệnh, nếu chết đói chỉ là chết một người, nhưng nếu lấy cái này ra bán sẽ chết cả nhà. Nhà chúng tôi đơn giản, không có căn cơ hay năng lực gì, nếu là số tiền nhỏ thì chẳng sao nhưng nếu món tiền quá lớn chúng tôi nhận không nổi."Vu Thanh Hàn: "Lão nhân gia thật sự rất sáng suốt."Lý lão đầu lau mặt, nói tiếp: "Thật không dám giấu giếm, thúc thúc ruột của vợ tôi chính là đi biển có được thứ tốt, mang đi kinh thành bán đã bị người mưu hại tính mạng. Món đồ đó còn không bằng san hô này đã bỏ mạng, nên chúng tôi sợ hãi. Năm đó, cha vợ tôi gả con gái đi xa cũng là hy vọng vợ tôi không cần sống cuộc sống như vậy nữa. Vì thế cha vợ luôn căn dặn chúng tôi làm người phải cẩn thận."Vu Thanh Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh san hô, là loại san hô thuần thiên nhiên, không biết niên đại là bao nhiêu. Màu sắc trầm, không trải qua việc tạo hình nhưng lại mang đến nét đẹp nguyên thủy.Anh nhìn Lý lão đầu, lên tiếng: "Tôi không thể nhận lễ vật."Tâm mấy người còn lại đều nhấc lên, nhưng lại nghe anh nói tiếp: "Nhưng chúng ta có thể trao đổi."Lý lão đầu: "Sao?"Vu Thanh Hàn: "Tôi có thể dùng đồ vật tôi có để trao đổi với san hô đỏ trong tay ông."Anh cũng không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Tuy nhiên, Lý lão đầu nói đúng, vật này đáng giá nhưng chỉ cần không lo ăn không lo mặc sẽ không dám mang đi bán. Nhưng giao lại cho anh thì là chuyện khác."San hô đỏ giá trị liên thành, ông có thể đổi rất nhiều đồ vật."Lý lão đầu: "Chúng tôi không dám..."Vu Thanh Hàn đánh gãy lời ông: "Không phải ông xem tôi là thần tiên sao? Nếu là thần tiên, vậy ông đã từng nghe qua thần tiên muốn lấy đồ vật của người phàm không?"Lý lão đầu im lặng, hình như là chưa từng nghe qua.Vu Thanh Hàn: "Tôi biết các người đang thiếu hạt giống cùng lương thực, tôi có thể chuẩn bị hai thứ này cho mọi người. Nhưng các người cần biết là san hô đỏ không chỉ đổi được những thứ đó, nên mọi người suy nghĩ một chút xem còn thiếu thứ gì. Đêm nay mọi người cứ ở đây, tôi sẽ sắp xếp.""Chúng tôi ở cùng nhau là được, chúng tôi cũng cần thương lượng một chút." Lý lão đầu nhanh chóng đáp lời.Tuổi ông đã lớn, nhìn ra được thần tiên là người dứt khoát, bởi vậy ông nói chuyện cũng không vòng vo mà rất thẳng thắn để không khiến thần tiên phải phiền lòng.Vu Thanh Hàn: "Cũng được, để tôi pha trà cho mọi người, có thể vừa uống trà vừa chậm rãi thương lượng.""A?"Vu Thanh Hàn: "Để tôi chuẩn bị thêm một ít bánh cùng trái cây.""A a?"Vu Thanh Hàn: "Như vậy mọi người có thể nói chuyện suốt đêm."Anh xoay người ra cửa, bước chân nhẹ nhàng không ít. Ai biết được nơi hoang sơ này lại có thể gặp được chuyện tốt như vậy, anh vừa đi đến phòng khách vừa ngâm nga vài điệu nhạc.Chân Minh Châu: "Trông dáng vẻ của anh không khác gì chuột trộm được dầu."Vu Thanh Hàn thần bí đến gần Chân Minh Châu, nói: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."Chân Minh Châu: "Thế nào?"Vu Thanh Hàn: "Bọn họ mang đến san hô đỏ."Chân Minh Châu ngạc nhiên hô lên: "Ôi mẹ ơi!"Vu Thanh Hàn cũng kinh ngạc: "Tôi cũng không nghĩ đến, tuy vẫn chưa xem kỹ mảnh san hô đó nhưng tôi biết là loại thuần thiên nhiên, màu sắc rất đẹp, nếu ở hiện đại chắc chắn giá cả rất cao."Chân Minh Châu hưng phấn kêu lên.Vu Thanh Hàn đánh giá Chân Minh Châu từ trên xuống dưới, chân thành cảm khái: "Tôi cảm thấy vận khí của cô thật sự rất tốt."Chân Minh Châu: "Việc này cũng có quan hệ với tôi sao?"Vu Thanh Hàn gật đầu: "Nếu cô không cứu người, hiện tại làm sao có thể có được quả ngọt?"Anh vuốt cằm, suy tư gì đó: "Tôi đang nghĩ không biết có nên đem ảnh chụp của cô treo trong cục? Xem như trấn trạch."Chân Minh Châu cạn lời, cô nghĩ người này là muốn đánh nhau.Cô yên lặng vén tay áo.Tôi là Quan công hay sao mà trấn trạch?Hơn nữa vận khí tốt thì có quan hệ gì với trấn trạch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận