Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 251:
Chương 251:
Rất nhanh Táo Hoa đã ăn xong, sau đó liền hỏi Cẩu Đản: "Chuyện gì đã xảy ra với đệ? Mau nói cho tỷ biết."Cẩu Đản: "Tỷ ăn thêm cái trứng gà đi."Táo Hoa lắc đầu, nói: "Không ăn nữa, để dành đến mai lại ăn, hôm nay ăn như vậy đã tốt lắm rồi."Cẩu Đản: "Chúng ta để dành đến buổi tối lại ăn. Lần này đệ gặp được một người thiện tâm. Ban đầu khi chúng ta tách ra, kết quả đệ không cẩn thận đi lạc vào một cánh rừng, lúc ấy trời lại đổ mưa to; ngay khi đệ cảm thấy sợ hãi thì nhìn thấy một tòa nhà, người mở cửa là một vị đại ca trông rất hung dữ, không vừa ý chuyện gì liền rút đao...""A!"Cẩu Đản: "Lúc ấy đệ rất sợ hãi, những lời nói dối của đệ đều bị vị đại ca đó nhìn thấu. Đệ bị dọa sợ nên nói thật mọi chuyện, nếu còn tiếp tục nói dối sợ là sẽ bị chém một đao. Vị đại ca đó vô cùng lạnh lùng, đệ cũng không thấy được thanh kiếm đó ở đâu mà chớp mắt đã xuất hiện trên cổ đệ. Lúc đó đệ nghĩ mình chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng không ngờ đệ thật may mắn. Tuy rằng vị đại ca đó rất hung dữ nhưng có một vị đại tỷ xinh đẹp rất tốt bụng, tỷ ấy đã cho đệ vào nhà. Chỉ là trông đệ rất bẩn, bọn họ sợ trên tóc đệ có chấy, lại sợ quần áo đệ có rận..."Cẩu Đản Nhi vừa nói vừa không ngừng quơ chân múa tay.Cũng không còn cách nào, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu bé gặp phải chuyện như vậy nên khó tránh khỏi sẽ có chút kích động.Táo Hoa ngồi bên cạnh nghe kể chuyện càng kinh ngạc hơn, trợn tròn mắt nói: "A, vì vậy nên đệ trở thành đầu trọc?"Cẩu Đản gật đầu.Cậu vui vẻ nói: "Tỷ xem, bọn họ cho chúng ta rất nhiều thứ, còn có bạc. Về sau chúng ta không cần phải đi xin cơm nữa." Nói đến đây, cậu bé khi nãy còn hưng phấn mà bây giờ gốc mất đã đỏ hồng, cậu nhỏ giọng: "Về sau chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống bình thường."Táo Hoa cũng rất muốn xem, nhưng nhìn thấy tay mình rất bẩn liền không dám động đến tấm đệm chăn trắng tinh.Cô bé cúi đầu nhìn rồi nói: "Trong này có một bộ là của tỷ sao?"Cẩu Đản gật đầu: "Đúng vậy, giống với bộ quần áo đệ đang mặc trên người.""Còn có một đôi giày mới."Táo Hoa mím môi, hốc mắt cũng dần đỏ lên, nói: "Không nghĩ đến đệ lại có được may mắn lớn như vậy, chúng ta đã gặp được người tốt."Đương nhiên Cẩu Đản cũng biết chuyện này, bọn họ xem như đã nếm được lòng người ấm lạnh, ai ngờ rằng mình lại nhận được nhiều thứ đến vậy.Cẩu Đản: "Tỷ, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?"Bọn họ là song sinh, không phân biệt lớn nhỏ, nhưng Cẩu Đản Nhi có thói quen nghe lời tỷ tỷ.Táo Hoa nhìn đầu trọc của đệ đệ, nói: "Tỷ cũng sẽ cạo trọc.""Tỷ cảm thấy ân công nói rất đúng, nếu có chấy thì không thể hết ngay trong một thời gian ngắn, không bằng trực tiếp cạo hết tóc. Nếu không tỷ sẽ cảm thấy rất có lỗi với bộ quần áo mới nàyCẩu Đản gật đầu.Táo Hoa tiếp tục nói: "Đợi mưa tạnh chúng ta sẽ đi tìm một nơi ở khác."Cẩu Đản: "Tỷ, ân công nói chúng ta nên tìm một thôn làng thích hợp rồi thuê một gian nhà để ở..."Táo Hoa Nhi trầm ngâm trong chốc lát, rồi lắc đầu nói: "Không được."Cô bé nói: "Người bình thường còn không đủ nhà để ở, lấy đâu ra để cho thuê."Thật đã chuyện này Táo Hoa đã nói đúng, còn gợi ý của Túc Ninh lại sai rồi.Túc Ninh sợ bọn họ ở trong thành sẽ bị người khác theo dõi, nên nếu có thể tìm được một thôn làng để dừng chân thì sẽ tốt hơn. Tuy nhiên hắn đã quên, nơi này là trấn Bình An, không phải kinh thành, điều kiện của những thôn làng xung quanh kinh thành khá hơn những địa phương khác, những người có việc phải vào kinh đôi khi không đến kịp thời gian cổng thành còn mở có thể thuê một căn phòng gần đó để nghỉ ngơi. Nên ở đó thường có nhiều phòng trống. Nhưng nơi này là trấn Bình An, hơn nữa là một nơi không giàu có gì, nên đúng như lời Táo Hoa nói, nhà đều không đủ ở làm sao có thể cho người ngoài thuê.Vì vậy, khả năng bọn họ tìm thấy một thôn làng để đặt chân là cực kỳ thấp, không phải họ không muốn tìm mà căn bản là không tìm được."Vậy phải làm sao bây giờ?"Táo Hoa: "Nếu muốn thuê phòng ở, thì nơi có nhiều đại tạp viện nhất chính là phố bắc. Chúng ta tìm một nơi có dân cư tương đối đơn giản xem còn phòng trống hay không. Tuy rằng dân cư ở phố bắc có chút phức tạp, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với khi chúng ta còn là ăn mày. Hơn nữa nếu đến đại tạp viện ở phố bắc thuê một gian phòng sẽ không bị người khác chú ý. Nếu như chúng ta thuê phòng ở một nơi quá tốt chẳng khác nào nói cho mọi người biết chúng ta có tiền? Nhưng nếu ở phố bắc thì rất khó có thể nhìn ra chuyện này. Chỉ những người không có tiền mới đến thuê phòng ở phố bắc."Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai chúng ta là song sinh, đợi tỷ tắm rửa sạch sẽ rồi cạo đầu, tiếp đến lại thay quần áo giống đệ, sau đó hai chúng ta sẽ đến các cửa hàng để xin việc, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Nghĩ thử xem, nếu có hai người tiểu nhị giống nhau như đúc đứng ở cửa sẽ thu hút được sự chú ý của nhiều người hơn. Chưởng quầy khẳng định sẽ thuê chúng ta. Khi chúng ta tìm được việc làm thì sẽ ổn cả. Ai biết được chúng ta thuê phòng trước rồi mới đi tìm việc, hay tìm được việc rồi mới đi thuê phòng."Nếu gặp được những người cùng đi ăn xin trước đây, có thể nói là nhờ tìm được việc nên mới có chút tiền để cải thiện cuộc sống.Dù sao, cũng không ai khác biết bọn họ làm việc gì trước.Dù gì bọn họ cũng từng là ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, nên cẩn thận một chút vẫn hơn, hai người sau khi bàn bạc xong mọi chuyện liền bắt tay vào thực hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận