Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 313:
Chương 313:
Chân Minh Châu đạp thắng cho xe dừng lại, nói: "Tiểu Thạch Đầu, em đang định đi đâu à?"Cô nhìn lại thì thấy tài xế chính là Trương Vũ.Trương Vũ cười nói: "Hai người định ra ngoài sao."Tầm mắt của anh ta dừng lại trên người Túc Ninh, trông rất tò mò.Có thể không hiếu kỳ hay sao?Anh ta là người trong cuộc nên biết rằng người này sinh ra và lớn lên ở cổ đại. Tuy Tiểu Thạch Đầu cũng là người cổ đại nhưng lại chỉ là một đứa bé, chỉ mới một năm mà ký ức đã dần phai nhạt, cậu bé đã không còn nhớ rõ những chuyện trước kia.Nhưng Túc Ninh là người trưởng thành, hơn nữa cũng có ký ức và thói quen của người cổ đại nên Trương Vũ không khỏi tò mò.Anh ta tò mò nhìn Túc Ninh, nói: "Túc Ninh, tôi là Trương Vũ, anh còn nhớ rõ tôi chứ?"Túc Ninh: "Nhớ rõ."Sau đó lại suy nghĩ rồi bổ sung một câu: "Xin chào."Trương Vũ cười, nói: "Xin chào, xin chào. Để tôi nói cho anh nghe, Lệ thành có rất nhiều chỗ vui chơi, về sau nếu có gì không biết có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi cũng có thể đưa anh đi dạo chung quanh. Đừng nhìn tôi không phải người Lệ thành nhưng tôi biết rất rõ về nơi này."Túc Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Được."Có lẽ là bởi vì Túc Ninh thân thiện, nên Trương Vũ nở nụ cười càng sâu hơn: "Vậy chờ đến khi chúng ta đều có thời gian rảnh sẽ liên lạc với nhau."Lúc này, Chân Minh Châu lại tò mò một chuyện khác: "Anh đang định đưa Tiểu Thạch Đầu đi đâu vậy?"Nhắc đến chuyện này, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thạch liền ủ rũ, nhất thời giống như ăn phải khổ qua, tràn đầy nét khẩn trương lo lắng: "Chú Trương đưa em đi tiêm vắc-xin phòng bệnh."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Thì ra là đi tiêm ngừa."Tiểu Thạch Đầu vừa phiền muộn lại khổ sở đáp: "Đúng vậy ạ."Cậu bé nghiêng đầu một góc 45 độ nhìn trời, diễn tả một cách sinh động nỗi ưu thương trong lòng."Sao người lớn lại không tiêm ngừa."Chân Minh Châu cười hì hì: "Bởi vì người lớn đã tiêm phòng rồi. Khi bọn chị còn nhỏ cũng giống như em, đều đã tiêm vắc-xin phòng bệnh. Như vậy khi trưởng thành mới không sinh bệnh. Em nghĩ xem, tiêm phòng chỉ đau một chút, nhưng nếu sinh bệnh, có phải sẽ khó chịu rất lâu hay không?"Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu rồi ừ một tiếng.Chân Minh Châu cười, lại nói thêm: "Hơn nữa em là tiểu nam tử hán nên không sợ đau có đúng hay không?"Tiểu Thạch Đầu lại suy nghĩ, rồi trịnh trọng nói: "Em là nam tử hán, em không sợ."Chân Minh Châu: "Vậy là đúng rồi, cố lên nào.""Cố lên cố lên!"Trương Vũ khịt mũi, vươn tay xoa đầu đứa nhỏ, nói: "Tiêm xong chú dẫn cháu đi ăn KFC."Tuy KFC không mới mẻ cũng không hiếm lạ, nhưng bên trong có vui chơi dành cho trẻ em, nên các bạn nhỏ vẫn rất thích."Thật sao?"Hai bên nói chuyện một lúc thì tạm biệt nhau, nhanh chóng đóng kính cửa sổ lại. Trương Vũ chưa kịp xuất phát đã nhìn thấy chiếc minibus của Chân Minh Châu phóng đi.Chỉ trong chớp mắt chỉ nhìn thấy phần đuôi xe.Trương Vũ: "..."Chiếc xe việt dã hơn 40 vạn nhân dân tệ của anh ta chẳng lẽ không bằng một chiếc minibus cũ kỹ sắp về hưu hay sao?Không thể chấp nhận được.Tiểu Thạch Đầu: "Chị Chân lái xe đi mất rồi."Cậu bé nghiêng đầu, yên lặng nhìn chú Trương Vũ, ánh mắt thể hiện rất rõ ràng.Trương Vũ: "Chú sẽ đuổi theo cô ấy."Tiểu Thạch Đầu lại nghiêm túc nói: "Giáo viên đã từng nói phải chú ý an toàn khi lái xe."Trương Vũ: "..."Thôi được!Thật đúng là không dễ dàng.Cuối cùng Trương Vũ cũng khởi động xe, mà lúc này Chân Minh Châu đã bỏ xa anh ta.Cô ngân nga một khúc hát, nói: "Tôi chính là nữ hoàng tốc độ."Túc Ninh nhướng mày, trực giác mách bảo cô gái đang nói khoát, nhưng anh vẫn phối hợp mà gật đầu nói: "Cô rất lợi hại."Quả nhiên, Chân Minh Châu đắc ý nở nụ cười.Cô nói: "Anh có biết kỹ thuật lái xe của tôi được rèn giũa như thế nào không?"Túc Ninh: "Như thế nào?"Chân Minh Châu đắc ý dào dạt, nói: "Thời còn đi học tôi làm rất nhiều công việc bán thời gian, chính là luyện tập từ lúc đó."Túc Ninh tò mò nhìn cô, hỏi: "Công việc bán thời gian nghĩa là đi làm sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy, chính là ngoại trừ thời gian lên lớp, khi tan học, không có tiết học hay vào kỳ nghỉ tôi sẽ ra ngoài làm việc để kiếm tiền. Tôi đã từng làm hướng dẫn viên du lịch, giao rau cho đầu mối chợ vào buổi sáng. Chẳng lẽ anh cho rằng bình thường có thể rèn giũa được kỹ thuật lái xe tốt như vậy hay sao."Lúc này Túc Ninh đột nhiên hiểu ra, có lẽ khi ấy Chân Minh Châu không có tiền.Nếu không, ai lại muốn thức dậy sớm lái xe đi giao đồ ăn.Anh biết cô ghét nhất là dậy sớm, về khoản này thì cô rất lười biếng.Anh nói: "Lúc ấy cô thật vất vả."Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chủ yếu là tôi muốn giúp ba mình giảm bớt phần nào gánh nặng. Tôi đã lớn như vậy không thể chỉ biết ngửa tay xin tiền ông ấy, hơn nữa thời trẻ bận rộn một chút cũng không sao, tuổi trẻ không nỗ lực đến khi về giá muốn cố gắng cũng vô ích."Đến lúc này thì Túc Ninh đã hiểu rõ hơn, xem ra mình đoán không sai.Anh nói: "Vậy sao cô lại làm công việc này?"Chân Minh Châu: "Tôi vốn dĩ chỉ mở homestay để kinh doanh, nhưng ai có thể ngờ được việc này không thành công, ngược lại xuất hiện vấn đề lớn. Gặp khó khăn đương nhiên muốn tìm đến quốc gia, nên tôi thành thật báo cáo lên trên, sau đó thì tôi tiếp nhận công việc này."Những gì cô nói đều là sự thật, cô cũng đã nói hết những gì cần nói, mà thật ra cũng không có gì phải giấu giếm.Chuyện này không cần phải giấu giếm, nếu là người ngoài Chân Minh Châu đương nhiên sẽ không nói, nhưng Túc Ninh... so với cô thì người này còn có nhiều vấn đề hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận