Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 178:
Chương 178:
Tuy rằng lúc ở bệnh viện bọn họ đã nghiêm khắc dặn dò bất luận ai cũng không được nói chuyện với Bạch Viễn; nhưng dù vậy họ vẫn cảm thấy lo lắng, sợ một ai đó bị Bạch Viễn lừa nên canh phòng rất nghiêm ngặt. Hiện giờ lão Chân đi rồi, bọn họ đã có thể đưa người trở về đây.Độc tố trong cơ thể Bạch Viễn gần như đã được thanh lọc hết, vấn đề tiếp theo không phải dựa vào việc điều trị một lần là khỏi mà phải tĩnh dưỡng lâu dài."Hôm nay tôi đến đây trước, ngày mai liền có thể đón Bạch Viễn về đây."Chân Minh Châu: "Ông ấy ở bên kia như thế nào?"Vu Thanh Hàn: "Cũng khá tốt. Nhưng tôi cảm thấy ông ấy cũng có chút sốt ruột, vì ở bên kia ông ấy không thể liên lạc được với Cửu hoàng tử."Tạm dừng một chút, anh lại nói: "À, năm trước không phải cô đã đổi được từ chỗ Cửu hoàng tử một lô dược liệu quý hiếm sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Không phải tôi đã giao hết cho anh mang rồi à?"Vu Thanh Hàn: "Viện nghiên cứu đã sử dụng gần hết, tôi cũng đã chuyển tiền mua dược liệu vào tài khoản của cô rồi."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Nhưng tôi đã nói đây là tôi muốn tặng cho mọi người mà."Xem ra người này thật đúng là không yêu tiền, chỉ cần đủ xài là được.Vu Thanh Hàn nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, mỉm cười nói: "Tôi hiểu ý của cô, nhưng sau khi tổ chức một cuộc họp thì vẫn quyết định không thể hoàn toàn lấy không của cô. Một cô gái như cô đảm nhận công việc này đã rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể giúp đỡ cô từ bên ngoài, rất nhiều chuyện cô chỉ có thể tự mình giải quyết và tự mình đối mặt với những nguy hiểm. Vì thế những thứ cô được nhận là rất xứng đáng, chúng tôi hy vọng cô có một cuộc sống tốt hơn. Đương nhiên xét thấy cô muốn quyên tặng nên lần này chúng tôi đưa ra một cái giá rất thấp. Đây xem như là cô phải chịu thiệt thòi."Chân Minh Châu xua tay, nói: "Cũng không thiệt thòi gì cả, anh đã nói tôi là một cô gái không màng danh lợi, nên đương nhiên tôi phải giữ vững nhân cách của mình."Biết Chân Minh Châu đang nói đùa, lại nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, khóe miệng Dư Thanh Hàn cũng nhếch lên.Anh nói: "Không nghĩ đến trong thẻ cô có tiền chuyển vào vậy mà bản thân cô lại không biết, nhìn bề ngoài thì rất khôn khéo nhưng sao lại ngốc đến vậy chứ."Chân Minh Châu trợn trắng mắt: "Không có việc gì thì ai lại đi kiểm tra số dư trong thẻ của mình chứ, cũng không phải rãnh rỗi không có việc gì làm, anh cũng biết là tôi có rất nhiều việc phải làm."Vu Thanh Hàn ừ một tiếng, nhưng lại cười lớn hơn.Chân Minh Châu: "Trời mới biết anh đang cười cái gì."Vu Thanh Hàn: "Được được, tôi không cười nữa. Tấm bình phong kia thêu như thế nào rồi?"Chân Minh Châu: "Mới chỉ là những phác họa ban đầu, nhưng thứ này cần phải tỉ mỉ mới có thể cho ra một tác phẩm tinh tế, muốn chất lượng tốt thì không thể giới hạn thời gian. Tôi đã hỏi qua chị Vương, phải mất ba bốn tháng mới có thể hoàn thành. Đây là với điều kiện ban ngày chị Vương hoàn toàn không nghỉ ngơi. Trách không được tôi nghe nói rất nhiều người thợ thêu chỉ cần hơi lớn tuổi một chút thì thị lực liền kém đi, thì ra đúng là mọi người không nói bậy nói bạ. Thêu thùa thật sự rất mỏi mắt. Tôi thấy thỉnh thoảng chị Vương rất mệt mỏi, hai mắt đỏ lên tràn đầy tơ máu. Hiện tại tôi đã nói với chị ấy là buổi tối không được thêu thùa, nếu không thì đôi mắt sẽ hỏng mất."Vu Thanh Hàn: "Những thợ thêu đến từ phương nam rất am hiểu kỹ thuật thêu hai mặt, nghe nói nếu muốn thêu một bức đồ thêu lớn cũng phải mất một đến hai năm. Tốc độ của cô ấy như vậy không hề chậm."Tính kỹ thì nếu thêm ba bốn tháng nữa sẽ thêu xong một, cả bức đồ thêu lớn cũng chỉ mất khoảng nửa năm, thật sự không chậm.Chỉ là... Vu Thanh Hàn cảm khái: "Mấy đứa bé nhà đó thật dễ bảo, cả ngày luôn ở trong phòng mà không hề khóc nháo gì cả."Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là trên đường đến đây quá gian nan?"Đồng thời cô cũng nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu, nói: "Tiểu Thạch Đầu cũng giống vậy, anh xem thằng bé hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Đó còn không phải bởi vì cuộc sống trước đó quá gian khổ, nên mới biết những ngày tháng tốt đẹp không dễ gì có được. Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy trên đời này không có đứa trẻ nào không ngoan. Nhưng những đứa nhỏ tính tình tuỳ hứng đều là vì có người lớn thương yêu chiều chuộng. Nếu không có ai thương yêu, đã từng trải qua cuộc sống gian khổ thì vô cùng hiểu chuyện."Lời này không sai, Vu Thanh Hàn gật đầu đồng ý.Hai người mãi nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã đi vào thôn. Thím Bàng ra ngoài mua trái cây đúng lúc nhìn thấy xe của Chân Minh Châu liền vẫy tay chào hỏi từ xa.Chân Minh Châu cho xe dừng lại, nói: "Thím Bàng, để con chở thím đi một đoạn nhé?"Thím Bàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, thím muốn đi bộ, xem như là rèn luyện sức khỏe, cháu..."Ánh mắt thím ấy dừng lại trên người Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn.Ba Minh Châu vừa đi thì con bé liền đón giáo sư Vu đến đây.Như vậy...Chân Minh Châu: "Cháu chở ba cháu đến sân bay tình cờ gặp được giáo sư Vu."Thím Bàng nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, vẻ mặt như muốn nói 'Thím biết hai người nhất định có gì đó' đi kèm với biểu cảm 'Vậy mà Minh Châu không chịu thừa nhận. 'Nhất thời Chân Minh Châu không biết giải thích như thế nào.Tầm mắt của thím Bàng lại nhìn Vu Thanh Hàn, nói: "Cậu thanh niên này, hình như công việc của cậu không bận rộn lắm thì phải nên mới có thể thường xuyên đến đây. Nhưng cậu cũng rất biết chọn ngày đó, lão Chân mới vừa đi thì cậu liền đến."Vu Thanh Hàn: "..."Nhưng rất nhanh Vu Thanh Hàn đã đáp lời: "Cũng không phải tình cờ? Cháu cố ý lựa chọn thời điểm chú Chân không có ở đây mới đến đấy ạ."Thím Bàng trợn to mắt.Chân Minh Châu bắt đầu cảm thấy ngứa tay, rất muốn đánh người.Vu Thanh Hàn tươi cười: "Chú Chân rất dữ."Cuối cùng ngón tay của Chân Minh Châu cũng dừng trên cánh tay, nhéo một cái thật mạnh: "Anh nói ai hung dữ?"Vu Thanh Hàn thật sự không nghĩ đến Chân Minh Châu sẽ động thủ.Anh "ngao" lên một tiếng, nói: "Sao cô lại nhéo tôi?"Chân Minh Châu hơi híp mắt, giọng điệu rất không vui: "Ai bảo anh dám nói ba tôi như vậy? Anh đúng là giỏi thật đấy."Vu Thanh Hàn ủy khuất, xoa cánh tay nói: "Không phải là tôi sợ ba cô hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta sao? Lại nói thoạt nhìn ba cô rất hung dữ, nên tôi không muốn chọc giận ông ấy rồi tự mình chuốc thêm rắc rối, tôi còn oan hơn Đậu Nga mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận