Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 124: Không Ngừng Tưởng Tượng 4
Chương 124: Không Ngừng Tưởng Tượng 4
Khi nhóm người Trương Lực rời đi, hiếm khi Túc Ninh ra cửa đứng nhìn bọn họ, hắn hỏi: "Cô xem trọng Cửu hoàng tử đến vậy sao?"Chân Minh Châu: "Vì sao lại nói như vậy? Bọn họ như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.""Nhưng cô đã ám chỉ cho bọn họ."Túc Ninh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu, nghĩ rằng có thể thông qua biểu hiện của cô để tìm ra manh mối.Chân Minh Châu: "..."Cô chăm chú nhìn Túc Ninh, sau đó liếc mắt một cái, nói: "Là do anh suy nghĩ quá nhiều."Túc Ninh nhướng mày, không bày tỏ ý kiến gì thêm.Chân Minh Châu: "Tôi định tìm một bộ phim điện ảnh để xem, anh có muốn cùng xem không?"Túc Ninh: "Được. Tôi cho rằng cô không thích người lạ đến bên này."Lúc ban đầu, khi Chân Minh Châu tiếp đãi khách, nhóm người A Cửu đều đi thẳng vào nhà. Nhưng với những người khác, thì Chân Minh Châu có chút phòng bị.Thật ra không phải cô thiên vị A Cửu, mà là khi vừa bắt đầu không có kinh nghiệm.Hiện tại đương nhiên là phải cẩn thận hơn.Nhưng nếu chỉ có một người thì Chân Minh Châu cảm thấy không sao cả."Cũng không có gì, nếu nhiều người thì phải thu dọn một chút, nhưng tôi lại lười dọn dẹp..."Túc Ninh gật đầu, nói: "Nếu cô không chê thì để tôi giúp cô."Chân Minh Châu cười nói: "Nếu sau này có cơ hội thì nói sau, tạm thời tôi không thể sai sử một người bị thương."Hai người cùng nhau dựa vào ghế sô pha, Chân Minh Châu kéo tấm rèm phòng khách xuống, sau đó bật máy chiếu lên.Cảnh này khiến Túc Ninh lại lắp bắp kinh hãi, cảm thấy nơi này thật thần kỳ. Đây là những thứ hắn chưa từng nhìn thấy, dường như vô tình hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ đặc biệt.Thật khiến người khác cảm thấy khó tin.Nhưng quán trọ Xuân Sơn dường như được tạo nên nhờ những thứ thần kỳ này."Chúng ta xem phim gì đây?"Chân Minh Châu tùy ý chọn một bộ phim.Túc Ninh đã từng xem qua [Tiếu Ngạo Giang Hồ], cũng đã xem qua [Tây Du Ký], đây là lần đầu hắn xem "phim hiện đại." Đương nhiên hắn không biết cái gì là phim hiện đại, thậm chí còn hỏi: "Phim điện ảnh là gì?"Chân Minh Châu vò đầu: "Anh hỏi cái này... thật sự là làm khó tôi."Cô không biết nên giải thích với một người cổ đại như thế nào là phim điện ảnh.Thật sự là có chút khó khăn.Cô suy nghĩ một chút, nói: "Phim điện ảnh không có gì khác với hát tuồng. Anh đã từng xem qua hát hí khúc đúng không, đại loại như mấy vở kịch [Trảm Trần Thế Mỹ], [Nữ Phò Mã]... Anh có thể hiểu phim điện ảnh là một hình thức khác của hí khúc. Để sản xuất ra một bộ phim điện ảnh thì cần phải có cốt truyện, sau đó tìm người thủ vai các nhân vật trong phim. Ví dụ anh diễn nhân vật này, tôi diễn nhân vật kia. Chúng ta vẫn là chính mình, chỉ là chúng ta sẽ sắm vai những nhân vật có trong cốt truyện; mặc quần áo thích hợp rồi biểu diễn.""Mặt khác, phim điện ảnh thường kéo dài khoảng hai giờ, tức là khoảng một canh giờ. Vì thời gian tương đối ngắn nên tình tiết sẽ nhanh hơn, chủ yếu là thể hiện những nội dung chính và một số chi tiết sẽ được lược bỏ. Còn phim truyền hình là thể loại phim dài tập, nên nội dung thường hoàn chỉnh hơn. Tóm lại hai thể loại phim này có sự khác biệt."Nói đến đây cô bất đắc dĩ bật cười, nói: "Thật ra tôi biết mình giải thích mọi việc không được rõ ràng. Dù sao thì tôi không có kiến thức chuyên sâu về lĩnh vực này nên giải thích sẽ không chính xác, chỉ có thể giải thích đơn giản một chút."Túc Ninh nghiêm túc, nói: "Tôi đã hiểu được đôi chút."Không phải hiểu rõ một trăm phần trăm, nhưng có thể hiểu chút ít."Bộ phim này nói về cái gì?"Chân Minh Châu: "Để tôi xem thử. Hình như nói về lão phiến tử, tôi chưa xem qua nhưng có vẻ khá hay. Xem tóm tắt thì có lẽ là phim hài về cảnh sát bắt cướp.""Cảnh sát và bọn cướp."Chân Minh Châu: "Chính là bộ khoái và thổ phỉ."Túc Ninh "ồ" một tiếng."Hình như là nói về một đội truy bắt cướp. Vì để bắt được bọn cướp, họ quyết định ẩn thân gần khu vực bọn cướp sinh sống chờ cơ hội ra tay. Cố gắng tìm ra bằng chứng phạm tội của những tên cướp này. Bọn họ thuê lại một cửa hàng đang ế ẩm sau đó mở tiệm gà rán, định che giấu thân phận để theo dõi bọn cướp. Thế nhưng vì tay nghề nấu nướng quá tốt nên việc kinh doanh tiệm gà rán ngày một đi lên, mỗi ngày đều hốt bạc..."Chân Minh Châu đọc phần tóm tắt nội dung bộ phim.Chỉ là... Túc Ninh đang rất trầm mặc.Túc Ninh: "Cô thật sự... không phải cố ý cho tôi xem bộ phim này sao?"Chân Minh Châu: "Cái gì?"Túc Ninh: "... Một vài nhóm người nằm vùng của tổ chức sát thủ đều mở những cửa hàng bán đồ ăn."Chân Minh Châu: "Con mẹ nó sao lại trùng hợp như vậy."Thật là hết chỗ nói, bất quá cô vẫn lên tiếng: "Thật ra cũng không có gì lạ, việc tìm cách ẩn thân cũng rất đơn giản."Túc Ninh gật đầu. Sau đó, hai người yên lặng bắt đầu xem phim.Túc Ninh không nhịn được lên tiếng: "Sao cách nói chuyện của bọn họ kỳ lạ như vậy."Chân Minh Châu: "Là do lồng tiếng."Cô lười biếng ngồi trên sô pha, đột nhiên Túc Ninh nghiêng đầu nhìn cô.Chân Minh Châu thắc mắc: "Làm sao?"Túc Ninh nói một cách nghiêm túc: "Nếu có một ngày tôi báo thù thành công, tôi sẽ mở một tiệm gà rán ở bên ngoài Mãnh Hổ Lĩnh."Chân Minh Châu phụt cười một tiếng, hỏi: "Tại sao?"Cô cười khúc khích không khác gì gà mái già: "Sao anh có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ quái đến vậy chứ. Tôi nghe nói những quán nhỏ ở quanh đây đều làm ăn không được tốt, vậy mà anh còn muốn chạy đến Mãnh Hổ Lĩnh mở quán ăn? Anh là dư tiền có đúng không?"Túc Ninh tỏ vẻ không có ý kiến gì.Chân Minh Châu đẩy cánh tay hắn một chút, nói: "Anh nói thật hay đùa vậy?"Túc Ninh ngẩng đầu, nghiêm túc: "Tôi thật sự muốn làm vậy. Tôi không hy vọng sẽ kiếm được tiền, chỉ muốn sinh sống ở khu vực quanh đây thôi."Không cần nói nhiều, Túc Ninh cũng biết nếu hắn khỏe mạnh thì tuyệt đối không thể ở lại đây. Chân Minh Châu sẽ không tiếp tục thu lưu hắn. Nhưng nhóm người Trương Lực có thể ở khu vực phụ cận thì đương nhiên hắn cũng có thể.Những lúc không ngủ được hắn cũng đã từng nghĩ đến, có lẽ nếu báo thù hắn sẽ mất mạng.Nếu may mắn sống sót, hắn nhất định sẽ trở về.Hắn khác với mấy người Trương Lực. Những người đó là thuộc hạ của Cửu hoàng tử, bọn họ lưu lại đây phần lớn là vì yêu cầu công việc và nguyên tắc lợi ích - những thứ trao đổi được từ chỗ Chân Minh Châu.Nhưng hắn chỉ muốn sinh sống quanh đây mà không quan tâm đến những vấn đề khác.Hắn có thể tìm một thôn làng để sinh sống, cũng có thể lên trấn làm việc vặt. Nhưng hiện tại,"điện ảnh" nhắc nhở hắn có thể mở một cửa hàng.Dù không có khách đến cũng không quan trọng, hơn nữa không có khách càng tốt."Nơi này căn bản không thích hợp để mở cửa hàng." Chân Minh Châu nói với hắn: "Tôi nói cho anh nghe này, nếu muốn mở cửa hàng thì nhất định phải kiếm được tiền, nếu không sẽ bị người khác chê cười."
Bạn cần đăng nhập để bình luận