Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 99: Tôm Hùm Lớn 4
Chương 99: Tôm Hùm Lớn 4
Sau khi hướng dẫn bọn cách sử dụng máy tắm nước nóng, Chân Minh Châu liền ra ngoài.Cô lại đi tìm mấy bộ quần áo đưa đến.Từ khi xuất hiện tình huống mỗi lần trời mưa thì homestay sẽ có khách đến, Chân Minh Châu liền chuẩn bị một ít vật dụng dự phòng, trong đó đương nhiên không thể thiếu quần áo.Ai bảo những người đến đây đều ướt như chuột lột.Trước khi ra ngoài, Chân Minh Châu cũng không quên dặn dò: "Bên cạnh còn có người, buổi tối mọi người đừng quá lớn tiếng, ảnh hưởng đến người nọ nghỉ ngơi.Lý lão đầu thận trọng gật đầu đáp ứng.Lần này, nhóm người Lý lão đầu có sáu người đến đây, gồm: Lý lão đầu, ba người con trai và hai người cháu trai của ông ấy.Những người khác đều ở nhà. Vì bọn họ đi chuyến này tốn rất nhiều thời gian, nên trong nhà không thể không lưu lại một người đàn ông.Hai người cháu trai của Lý lão đầu đều không lớn lắm. Cháu trai cả năm nay mười tám tuổi, cháu trai thứ hai năm nay mười bốn tuổi. Lần này ông dẫn hai đứa cháu theo là để bọn họ rèn luyện và tích lũy thêm kinh nghiệm.Hai người cháu trai là lần đầu tiên đến đây nên khá câu nệ, chỉ là hai người bọn họ vẫn còn nhỏ nên thiếu vài phần ổn trọng, hiếu kỳ sờ soạng lung tung.Lý lão đầu mở miệng bảo đứa cháu trai lớn đi tắm rửa trước.Hắn gật đầu, đi vào nhà tắm, đóng cửa rồi thận trọng vặn vòi sen. Một dòng nước từ trên chảy xuống, hắn hoảng sợ ôm lấy cánh tay. Sao không nóng a.Nhưng rất nhanh nước ấm liền chảy xuống."Oa, nước thật ấm nha."Hắn kinh ngạc la lên liền bị người lớn chê cười: "Tiểu tử này vẫn còn nhỏ nên thiếu định lực.""Thật sự là quá tốt."Cậu bé trai mười bốn tuổi cảm thấy hiếm lạ liền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nghiêm túc gội đầu, lúc này hắn mới cảm thấy cả người ấm áp từ trong ra ngoài.Không chỉ có hắn khiếp sợ, những người khác cũng không khá hơn. Hầu như mỗi người đều cảm thấy vô cùng hiếm lạ với những đồ vật ở đây.Sau khi tắm gội, hắn bắt đầu làm khô tóc."Cái này thật sự là Thần khí, có thể phát ra một luồng gió ấm áp giúp tóc nhanh khô."Thần khí mà hắn đang nói đến là máy sấy.Sau khi mọi người tắm rửa xong, vừa lúc Chân Minh Châu đẩy một xe đồ ăn đến. Cô cũng không nấu nướng phức tạp, mà nấu khoảng sáu túi hoành thánh đông lạnh cùng với ba mâm bánh quẩy.Cũng may những món này cô đều mua loại làm sẵn chỉ cần nấu lên ăn là được.Bọn đều tập trung ăn cơm ở phòng của Lý lão đầu. Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng nhờ tắm nước ấm lại được ăn hoành thánh nóng hổi, nên gần như có thể xua tan hết khí lạnh trong cơ thể.Bọn họ ăn ngấu nghiến, cơm canh ở nhà làm gì có nhiều nước soup như vậy.Hơn nữa hoành thánh lại được làm từ bột mì trắng, bên trong là nhân thịt; ăn uống như vậy chẳng khác nào cuộc sống của thần tiên."Ca ca, cái này thật nhiều dầu.""Nhanh ăn đi."Lý lão đầu ăn xong đầu tiên, ông thỏa mãn ợ một hơi. Sau đó liền nói đến chuyến đi lần này.Lần trước, từ chỗ Chân Minh Châu trở về, sau khi cả nhà bàn bạc xong liền lập tức đẩy một xe lương thực rời đi.Pháp luật Túc triều rất nghiêm khắc, nhưng xét đến cùng thì cũng không thể để người dân chết đói.Khi trời đổ mưa đã nhóm lên một tia hy vọng cho rất nhiều người rằng năm nay sẽ không quá đói khổ như những năm trước, nên họ cũng sẽ không bí quá hoá liều. Nếu như là thời điểm ba tháng trước thì chỉ sợ bọn họ ra ngoài cũng khó có thể an toàn trở về.Thế nhưng nhờ có hy vọng, lại có người cho mượn tạm lương thực và hạt giống để gieo trồng nên cũng không có ai làm bậy.Nếu có thể sống thì ai lại đi tìm đường chết.Vì thế, dọc đường đi qua làng chài dù vẫn xảy ra một vài sự cố nhỏ nhưng cũng không thành vấn đề.Đương nhiên, một phần cũng là do thoạt nhìn bọn họ không giống với người có tiền. Nếu nói những thứ trên xe đều là lương thực chỉ sợ cũng không ai tin.Bọn họ phải mất hơn nửa tháng mới đến nơi, vừa đến cửa thôn đã thấy tiểu cô nương gầy gò đến nỗi có thể bị gió thổi bay đang mang theo một chiếc giỏ tre đi về phía biển, cô nương này cũng không khá hơn những cô nương ở thôn nghèo của bọn họ là bao.Có lẽ do thường xuyên xuống biển nên mái tóc cô khô vàng, làn da nứt nẻ.Nhìn thấy người lạ đi vào thôn cô liền cảnh giác: "Các người là ai?"Lý lão đầu tiến lên: "Chúng tôi đến tìm Tiền gia, nhà của Tiền Cẩu Tử.""Các người tìm đại bá của tôi?" Tiểu cô nương kinh ngạc hỏi lại.Mà Lý lão đầu lại nhìn chằm chằm cô gái, cảm thấy gương mặt cô có vài phần quen thuộc, chần chờ nói: "Ngươi là Hải Tảo sao?Cô gái nhỏ kinh ngạc, cẩn thận nhìn thẳng Lý lão đầu: "Ông là ai?"Lý lão đầu: "Quả nhiên là Hải Tảo, ta là đại dượng đây, là chồng của đại cô cháu ở Lý gia câu. Cháu còn nhớ rõ ta không? Năm kia ta có đến đây một lần."Tiểu cô nương tựa hồ nhớ lại: "Đại dượng?"Lý lão đầu: "Đúng vậy, là ta."Hải Tảo cao hứng, nói: "Đại dượng, sao mọi người lại đến đây? Để cháu dẫn mọi người về nhà."Vợ của Lý lão đầu có hai người em trai. Những gia đình sinh sống ở làng chài có lẽ là do thường xuyên đi biển nên thân thể bị nhiễm lạnh, cũng vì thế mà con nối dòng đều rất ít hoặc không thể sinh nhiều con như những nhà khác.Như nhà bố mẹ vợ ông vậy, vợ ông là đại tỷ, khi bà tám tuổi thì mới có một đứa em trai, đến năm mười bốn mới có thêm một người em trai nữa.Dựa theo tuổi tác ở cổ đại, nếu Lý lão đầu thành thân sớm một hai năm, thì tuổi của cậu em vợ cũng không lớn hơn tuổi con ông bao nhiêu.Nhà Hải Tảo cùng nhà đại bá cách nhau hai cái sân, cô dẫn người về nhà rồi lớn tiếng gọi: "Cha, đại bá, các ngươi xem ai đến này?"Trên đường từ cửa thôn về nhà, bọn họ cũng đã hiểu sơ qua tình hình. Nhà hai người em vợ của Lý lão đầu đã không còn gì ăn, cuộc sống thật sự gian nan.Thời gian trước, cha của Hải Tảo đi biển thì gặp nạn. Tuy rằng đã được cứu sống nhưng lại không có tiền xem bệnh, chỉ có thể nằm ở nhà dưỡng bệnh nhưng thân thể đã rất suy yếu.Giọng Hải Tảo rất lớn nên hai nhà đều có người chạy ra. Nhìn thấy Lý lão đầu mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó kích động nói: "Tỷ phu, sao huynh lại đến đây?""Chẳng lẽ đại tỷ xảy ra chuyện gì sao?"Lý lão đầu: "Không có, đại tỷ của đệ vẫn khỏe. Mấy năm nay mùa màng không tốt, nên chúng ta cũng không thể qua đây. Năm nay cuộc sống đỡ gian nan hơn nên ta nghĩ đến thăm các ngươi một chút. Các ngươi có khỏe không?"Nét mặt hai người đàn ông trung niên chợt toát lên vẻ cô đơn, dùng tay vuốt vuốt mặt.Tiền lão đại cười khổ, thấp giọng nói: "Chúng ta là ngư dân nên vẫn như vậy, chỉ là mấy năm nay chúng ta cũng rất khó khăn."Cuộc sống của bọn họ đâu chỉ là khó khăn, phải nói là gian nan vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận