Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 177:

Chương 177:
Chương 177:
Chân Minh Châu đứng ở đại sảnh sân bay nhìn ba cô đi qua cửa kiểm tra an ninh, ông vẫy tay với cô, Chân Minh Châu cũng tươi cười nhiệt tình vẫy tay lại.Ba Chân lại xua tay, ý bảo Chân Minh Châu trở về đi, cô phồng má, nét mặt có chút thương cảm, nhưng vẫn vâng lời xoay người rời đi. Cô đi bộ dọc theo đại sảnh, rẽ vào cửa hàng bán thức ăn nhanh mua một cây kem ốc quế rồi đứng ăn ở ven đường."Minh Châu?"Chân Minh Châu: "Ủa? Giáo sư Vu? Sao anh lại ở sân bay?"Vu Thanh Hàn: "Tôi vừa xuống máy bay, mấy ngày trước tôi đến Bắc Kinh báo cáo công tác."Anh đánh giá Chân Minh Châu từ trên xuống dưới, có lòng tốt nhắc nhở: "Con gái không nên ăn đồ lạnh vào những lúc thời tiết se lạnh như thế này.Dứt lời anh lại nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Cô đưa chú Chân đi sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, ba tôi lại tiếp tục hành trình du lịch của ông ấy."Vu Thanh Hàn lập tức phát hiện ra sự cô đơn của cô, anh nói: "Sao vậy? Không yên tâm về ba cô?"Chân Minh Châu suy nghĩ rồi lắc đầu: "Thật ra thì không phải, ba tôi không phải là người khiến người khác lo lắng; nhưng ông ấy đột ngột rời đi khiến tôi cảm thấy có chút buồn."Vu Thanh Hàn: "Thì ra là vì vậy mà cô bắt đầu ăn kem để giải sầu. Cô không cần quá lo lắng, cứ yên tâm đi; cô nghĩ xem, ba cô đang làm những việc mà ông ấy cảm thấy yêu thích. Đời người ngắn ngủi, nên nhất định phải làm một số chuyện mà mình thích. Chú ấy biết mình thích cái gì và muốn cái gì, hơn nữa có thể làm được những việc đó là một chuyện tốt. Cô nên cảm thấy vui cho chú ấy."Chân Minh Châu: "Cũng đúng."Vu Thanh Hàn: "Vậy không biết Chân tiểu thư có nguyện ý chở tôi đi một đoạn được không?"Chân Minh Châu bật cười, nói: "Đi thôi, lên xe."Vu Thanh Hàn: "Đa tạ nữ hiệp trượng nghĩa đã ra tay giúp đỡ."Hai người cùng nhau lên xe của Chân Minh Châu, chiếc Minibus của cô đặc biệt nổi bật giữa những chiếc xe khác.Vu Thanh Hàn: "Cô có nhiều tiền sao lại không đổi xe?"Chân Minh Châu trợn to mắt, nói: "Ba tôi cũng vừa nói như vậy."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Được rồi, tôi biết cô không có ý định đổi xe."Chân Minh Châu gật đầu, cô thật sự không có ý định này và cũng không cần như vậy.Vu Thanh Hàn nghiêng mắt nhìn Chân Minh Châu, nói: "Cô đúng là vô dục vô cầu."Chân Minh Châu nhẹ nhàng nói: "Ai nói vậy, tôi rất thích ăn ăn uống uống, còn thích quần áo đẹp nữa."Vu Thanh Hàn: "Ý tôi là cô không để ý đến nhà ở, cũng không chú ý đến những nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, không chú ý đến hàng hiệu xa xỉ hay thậm chí là không hề quan tâm đến trang sức châu báu. Những thứ này cô đều không cần, còn không tính là vô dục vô cầu sao? Những thứ cô nói như ăn ngon mặc đẹp đều rất bình thường, không phải dục vọng lớn lao gì cả. Vì thế tôi mới nói cô là người vô dục vô cầu."Chân Minh Châu nghiêm túc nói: "Có thể là bởi vì tôi là người không dính khói lửa nhân gian."Vu Thanh Hàn bật cười."Vậy gần đây công việc của cô gái không dính khói lửa nhân gian như thế nào rồi?"Chân Minh Châu: "Cốc gia khá tốt, ôm mấy quyển truyện tranh không ra khỏi cửa, yêu thích không buông tay. Ba tôi ngẫu nhiên đến đưa cơm đều cảm thấy mê mang, không hiểu vì sao lại có một người đàn ông yêu thích truyện tranh đến vậy."Vu Thanh Hàn: "Ba cô không nghĩ nhiều chứ?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Từ lúc nhà tôi mở homestay đã gặp được không ít người kỳ quái đến thuê trọ. Hơn nữa hiện tại internet được phủ sống rộng rãi nên có thể xem được rất nhiều chuyện kỳ lạ, vì thế căn bản ba tôi không để chuyện này trong lòng. Đừng nói là ba tôi, đến bà Vương trong thôn năm nay đã 80 tuổi, nhưng nếu nói với bà ấy về những người yêu thích Hán phục thì bà ấy vẫn có thể hiểu đôi chút. Hiện tại, có một số chuyện mọi người đã không còn thấy lạ nữa, nên anh không cần lo lắng có người sẽ cảm thấy Cốc gia kỳ quái. Nói không chừng bọn họ còn cảm thấy anh kỳ quái hơn so với mấy người Cốc gia đó."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Tôi?"Chân Minh Châu gật đầu: "Nhưng anh cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấu, bởi vì mọi người ở trong thôn đều nghĩ anh đang theo đuổi tôi."Chân Minh Châu: Sau mấy người bạn và giáo sư ở đại học thì ba cô và mấy người trong thôn đều có ý nghĩ này.Bản thân là đương sự, Chân Minh Châu chỉ biết phiền muộn nhìn trời, cũng chỉ có thể ăn thêm một cái đùi gà mới giúp khôi phục tâm trạng.Vu Thanh Hàn cười lợi hại, nói: "Không có việc gì, bọn họ nghĩ như thế nào không quan trọng, chỉ là việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô."Chân Minh Châu liếc hắn: "Anh biết vậy thì tốt."Vu Thanh Hàn: "Nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cô nhất định không được khách khí, vô duyên vô cớ ảnh hưởng đến cô nên phải làm chút gì đó xem như là bù đắp."Chân Minh Châu: "Như vậy cũng được."Cô vừa vươn tay vừa nói: "Bao lì xì anh nói sẽ đưa cho tôi đâu?"Khoé miệng Vu Thanh Hàn run rẩy: "Sao vừa lên xe cô liền đồ đồ vậy."Chân Minh Châu trông rất vô tội, híp mắt nhìn anh: "Chính anh nói là sẽ phát lì xì cho tôi, chẳng lẽ bây giờ lại muốn đổi ý sao? Rốt cuộc trong bao lì xì của anh có bao nhiêu tiền?"Vu Thanh Hàn cười, nói: "Không phải tiền."Vẻ mặt Chân Minh Châu như hiểu rõ, nói: "Tôi biết ngay mà."Vu Thanh Hàn dở khóc dở cười: "Cô biết cái gì? Thật sự tôi đã chuẩn bị một thứ rất phù hợp với cô, nhưng hiện giờ nó đang được đặt trong vali, đến nơi tôi sẽ lấy cho cô."Chân Minh Châu a một tiếng thật dài, nói: "À, anh ở đâu để tôi chở anh đến đó."Vu Thanh Hàn: "Trực tiếp đến nhà cô đi."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Vu Thanh Hàn: "Trực tiếp đến nhà cô, cô không biết là tôi phải chờ ba cô đi mới có thể đến đó sao?"Mặt Chân Minh Châu đầy hắc tuyến.Cô nói: "Những lời anh vừa nói còn có một ý nghĩa khác đó."Vu Thanh Hàn cười: "Vậy sao, vẫn ổn mà?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Một chút cũng không ổn."Vu Thanh Hàn: "Tuy rằng lời tôi vừa nói dường như có một ý nghĩa khác nhưng chỉ cần cô hiểu rõ thì không phải được rồi sao? Chúng ta vẫn có thể hiểu ý nhau, đúng không? Ba cô không đi, thì tôi không có cách nào để đưa Bạch Viễn trở về. Bạch Viễn quá khôn khéo, ở bệnh viện thời gian dài tôi sợ hắn sẽ phát hiện ra nhiều manh mối nên có chút sốt ruột."Còn nếu ở homestay Xuân Sơn thì những thứ ông ấy có thể quan sát cũng có giới hạn.Hơn nữa nhìn bề ngoài Chân Minh Châu có vẻ tuỳ tiện nhưng sẽ không nói ra những điều không nên nói, hơn nữa tính tình của cô ấy còn làm người khác cảm nhận được sự chân thành. Là tuýp người rất thích hợp làm công tác ngoại giao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận