Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 226:

Chương 226:
Chương 226:
Chuyện này đúng là phải cảm tạ bà chủ Chân, nếu không nhờ có bà chủ và Vu thần y thì sợ là không biết ông còn có thể sống được mấy ngày, làm gì có chuyện khỏe mạnh đứng đây như hôm nayBạch Viễn: "Tôi vẫn khỏe, lần này tôi đến đây thật ra là muốn mua một số vật dụng. Bởi vì chúng tôi muốn mua số lượng lớn nên muốn tự mình đến đây một chuyến. Ngoài ra, tôi muốn bàn bạc với cô một chuyện khác nữa."Chân Minh Châu: "Mọi người muốn mua cái gì? Lần này sẽ dùng thứ gì để trao đổi?"Bạch Viễn: "Nhu yếu phẩm sử dụng trong quân đội, chính là thứ mà trước đó cô đã đưa cho Trương Lực. Trước đó chúng tôi đã mua một lần nhưng không đủ. Lần này tôi mang theo tám rương vàng thỏi.""Cái gì!" Chân Minh Châu suýt chút nữa đã bị sặc,"Ông mang toàn vàng thỏi sao?"Bạch Viễn gật đầu, nói: "Đúng vậy."Chân Minh Châu cảm khái: "Tôi còn chưa nhìn thấy nhiều vàng thỏi như vậy." Tuy tài khoản cô có không ít tiền, nhưng Chân Minh Châu thật sự chưa thấy qua nhiều vàng thỏi như vậy nha."Ông thật đúng là khoa trương, nhưng những thứ đó không mất nhiều tiền như vậy đâu."Những thứ Trương Lực mua là áo khoác và ủng dùng trong quân đội; thích hợp để sử dụng khi sinh hoạt trong rừng rậm. Áo khoác và ủng quân đội không phải hàng hiếm, hầu hết đều có thể mua được rất nhiều ở những cửa hàng khác nhau trên thị trường."Chúng tôi muốn mua số lượng rất lớn, số vàng này có thể mua được bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu."Chân Minh Châu: "Được, tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người."Bạch Viễn bật cười, nói: "Bà chủ đúng là một người sảng khoái."Chân Minh Châu: "Mọi người chỉ muốn mua áo khoác và ủng quân dụng, có gì tôi phải xoắn xít chứ, nếu mọi người muốn mua..."Nói đến đây thì Chân Minh Châu liền khựng lại, cô định nói là mấy người cũng không mua súng hay thuốc nổ, tôi cần gì phải lo lắng chứ.Nhưng những lời này lại không thể nói ra được.Cô tạm thời dừng đề tài này lại sau đó chuyển qua một đề tài khác: "Vậy mọi người có cần thêm gương soi cỡ lớn không?"Bạch Viễn lắc đầu, nói: "Tạm thời thì không cần, trước kia đổi vài lần đã đủ rồi, vật lấy ít làm quý, nếu lấy quá nhiều thì sẽ không còn trân quý nữa."Chân Minh Châu: Đây không phải là cách mà nhà hàng tư nhân của bọn họ cũng đang làm sao?Cô cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu."Chỉ là..."Bạch Viễn nhìn về phía Chân Minh Châu, nói: "Không biết có thể cung ứng cho chúng tôi một ít phích nước nóng không. Thứ này giữ nhiệt rất tốt, nếu dùng vào mùa đông thì không còn gì bằng."Những người thân thể suy yếu như ông càng hiểu rõ chỗ tốt của món đồ này.Chân Minh Châu: "Được thôi."Cô cũng không phải người thích làm ra vẻ, mấy thứ này bán cho ai thì không phải là bán."Tôi có thể xem thử số vàng của ông được không. Nếu đổi được rất nhiều vật dụng thì mọi người cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị."Bạch Viễn: "Có thể, xin mời."Hai người cùng nhau đi đến căn phòng đang đặt mấy rương vàng, Chân Minh Châu hỏi: "Ông bảo còn muốn nói chuyện khác, không biết đó là chuyện gì?Bạch Viễn nghiêm túc: "Tôi có dẫn theo hai người, không biết có thể phiền bà chủ sắp xếp cho họ ở đây hai ba tháng được không?"Lần này ông tự mình đến đây nói chuyện mua bán chỉ là thứ yếu, mà chủ yếu là vì giải quyết chuyện này.Nhưng chuyện này khá nhạy cảm nên chỉ có thể để đến tận bây giờ mới nói ra được.Chân Minh Châu dừng bước, cười như không cười: "Chỉ sợ lần này ông đích thân đến đây không phải là vì chuyện mua bán mà chính là vì chuyện này, có đúng không?"Bạch Viễn cười khổ: "Đúng là không thể gạt được cô."Chân Minh Châu: "Nói thử xem là người nào, muốn ở bao lâu, để tôi suy xét một chút."Bạch Viễn: "Thứ nhất là con trai của một người bạn cũ của tôi, phụ thân hắn là đại nho nhưng hắn lại yêu thích kinh doanh từ nhỏ, điều này khiến cha hắn không hài lòng; lần này bởi vì bản tính tự phụ của mình mà hắn bị trúng bẫy rập, hiện tại tất cả mọi người ở kinh thành đều đang tìm hắn, nên tôi định đưa hắn đến đây một thời gian để lánh nạn. Người thứ hai là con trai của Hộ Bộ thượng thư, vị công tử ăn chơi trác táng này là huynh đệ chí cốt của hắn. Hiện tại cả hai đều gặp rắc rối, đã leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống. Nếu tôi không giúp bọn họ bỏ trốn thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết?"Chân Minh Châu thấp giọng: "Lẩn trốn sao?"Cô ngẩng đầu lên hỏi: "Hai tên này là những kẻ chuyên gây tai họa sao? Nếu ngỗ ngược khó dạy thì tôi không thể chứa chấp được. Tôi không có tâm trạng giúp người khác chăm sóc trẻ con."Bạch Viễn lập tức đảm bảo: "Tôi bảo đảm bọn họ đến ở đây sẽ rất thành thật, tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối cho cô, nhất định sẽ kẹp chặt đuôi làm người. Tuy rằng hai người này không đáng tin cậy, nhưng lần này bọn họ thật sự đã học được một bài học, nếu không giúp đỡ thì bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng. Hơn nữa, đến ở nơi tôi sắp xếp thì chắc chắn bọn họ không dám làm bậy, nhất định sẽ tôn kính cô như tiên cô nương nương."Chân Minh Châu: Tiên cô?Như vậy thì không cần?Cô quan sát Bạch Viễn từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt ông ấy vô cùng nôn nóng liền biết là thật sự không có biện pháp nào khác ông ấy mới làm vậy.Cô do dự một chút, nói: "Nếu đến nơi này thì phải tuân theo quy tắc của tôi. Nếu dám gây thêm rắc rối thì tôi sẽ ném bọn họ ra ngoài. Tôi nhất định sẽ không khách khí đâu, hơn nữa tôi còn có Túc Ninh. Nếu khiến tôi không vui tôi sẽ bảo Túc Ninh đánh bọn họ."Lúc này cô đột nhiên cảm thấy Túc Ninh rất hữu dụng.Có thể mang ra để hù dọa người khác.Bạch Viễn vừa nghe liền biết cô đã đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Cảm ơn bà chủ đã ra tay giúp đỡ."Chân Minh Châu: "Phải trả tiền!"Bạch Viễn mỉm cười nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận