Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 274:

Chương 274:
Chương 274:
Khi Chân Minh Châu còn đang chìm trong giấc ngủ cũng là lúc mấy vị này bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt hoa quý.Thời điểm mấy ông lão này tranh đoạt cho mình chậu hoa tốt nhất thì Chân Minh Châu vẫn còn đang ngủ.Lúc mấy ông lão này đang tranh luận thì Chân Minh Châu cũng đang ngủ.Khi mấy ông lão này đang đào đất thì Chân Minh Châu... vẫn đang ngủ.Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn trẻ tuổi hơn nhiều so với mấy vị giáo sư này, nhưng hai người bọn họ lại không được phép giúp đỡ.Giáo sư Trần: "Hai người đều làm việc nặng, tay chân thô kệch, nếu làm hỏng thì biết làm sao.""Đúng vậy, hai người đứng sang một bên đi."Đây là thời điểm hiếm hoi mà bọn họ đứng cùng một chiến tuyến.Vu Thanh Hàn: "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng."Có lẽ là vì mấy cụ già này tranh cãi quá kịch liệt, Chân Minh Châu ở lầu hai thì ngủ rất ngon, nhưng những người ở lầu một đều đã tỉnh giấc. Túc Ninh đang nằm trên giường, đôi mắt chớp chớp, không cử động cũng không ngồi dậy.Hôm qua, hắn bị hỏi rất nhiều vấn đề, có một số câu hỏi hắn hiểu còn một số thì không.Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã qua rồi, dù có nghĩ đến cũng vô dụng, chỉ có thể chờ đợi kết quả.Lại nói đến ngày hôm qua, thái độ của những người này đối với hắn và Chân Minh Châu hoàn toàn khác biệt, có điều Túc Ninh cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.Suy cho cùng, đối với mọi người thì hắn là người từ nơi khác đến, nên có thái độ nghiêm khác với hắn cũng không có gì là sai cả.Cuối cùng hắn cũng ngồi dậy, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhìn thấy mấy vị này chỉ vì hoa mà sắp đánh nhau. Khoé miệng Túc Ninh cong lên, hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm; sau khi tắm xong thì cả người sảng khoái hơn rất nhiều.So với Từ Nhất Ninh và Văn Khâm không thể ra khỏi cửa, thì Túc Ninh thật ra không quá quan tâm đến chuyện này.Hắn ra ngoài, hỏi: "Có cần tôi giúp không?"Tất cả đều đồng thanh: "Không cần!"Đây là đang ghét bỏ hắn tay chân thô kệch.Vu Thanh Hàn không chút khách khí gọi hắn: "Túc Ninh, anh đến đây giúp tôi một tay với. Chân Minh Châu đúng là quỷ lười đến giờ vẫn chưa thức dậy, hại chúng ta phải tự mình nấu cơm..."Vừa nói đến đây liền cảm thấy có ánh mắt mang đầy địch ý đang nhìn mình, không cần ngẩng đầu cũng biết là Túc Ninh, anh mỉm cười, nói chuyện với giọng khiêu khích: "Sao anh lại trừng tôi?"Túc Ninh: "Không được nói xấu bà chủ."Vu Thanh Hàn: A!Quỷ lười là nói xấu sao?Người này thật là..."Anh đúng là sói mắt trắng, tôi cũng có thể giúp anh rất nhiều. Anh không thể chỉ vì Chân Minh Châu xinh đẹp mà bỏ qua công lao của tôi. Nhìn xem, anh còn hung dữ với tôi như vậy, thật quá đáng."Vu Thanh Hàn lại bắt đầu kể lể, miệng nói không ngừng nhưng phần lớn đều là nói nhảm.Túc Ninh: Anh nói nhiều quá.Túc Ninh: "Tôi sẽ nấu cháo."Hắn nhìn về phía Vu Thanh Hàn, nói: "Anh không khát nước à?""Vì sao tôi lại khát nước?"Túc Ninh: "Nói chuyện quá nhiều."Vu Thanh Hàn: "... Anh quả nhiên là đồ sói mắt trắng."Túc Ninh cạn lời.Bên ngoài có người cãi nhau, trong bếp cũng có người cãi nhau; hai khách trọ bình thường nhất - Từ Nhất Ninh và Văn Khâm sau khi bị đánh thức vào lúc sáng sớm im lặng quan sát một lúc, rồi lẩm bẩm: "Tuy rằng hoa không nhiều lắm nhưng cũng không trân quý đến mức này, đúng không? Vậy mà bọn họ lại tranh cướp như vậy."Hai huynh đệ thật sự không hiểu.Hơn nữa còn cảm thấy những người này trông rất kỳ quái.Xem ra đàn ông ở đây đều để tóc ngắn, nếu trước kia thì bọn họ còn nghĩ rằng những người này là hoà thượng hoàn tục, nhưng bây giờ thì cảm thấy không phải.Bởi vì bọn họ không chỉ có mái tóc quái dị mà trang phục cũng rất kỳ quái, hơn nữa mấy cụ già này lại không có râu.Ở chỗ bọn hắn, đừng nói đến những người lớn tuổi, thậm chí ngay cả những người đàn ông trung niên cũng có rất nhiều người để râu, như vậy thể hiện được sự trầm ổn. Tuy nhiên những vị này thì không để râu, ngược lại gương mặt trông rất sáng sủa.Bởi vì những này khá đặc biệt nên hai huynh đệ lén lút quan sát một lúc lâu. Chỉ là sau khi quan sát bọn họ vẫn không biết thêm điều gì, nên nếu tiếp tục nhìn thì cũng chẳng có ý nghĩa.Có lẽ... Mấy vị này giống với bà chủ, đều là người đặc biệt.Nhưng lại không giống với hai huynh đệ bọn họ nên dù có nhìn thêm cũng vô ích.Vì thế hai người không tiếp tục nhìn nữa, tốt nhất là nên tập trung vào chuyện khác."Được rồi, chúng ta xem phim [Anh Hùng Xạ Điêu] thôi."Những âm thanh tranh đoạt hoa cỏ không ngừng truyền đến, hình như sắp đánh nhau rồi, lúc này khóe miệng Từ Nhất Ninh run rẩy: "Đến giờ ta mới cảm thấy cha ta là người rất trầm ổn."Văn Khâm: "... Đệ cũng thế."Bọn họ đã được mở mang tầm mắt.Hai huynh đệ thì được mở mang tầm mắt, còn người đến giữa trưa mới thức dậy - Chân Minh Châu lại chết lặng.Mấy vị giáo sư này đã nhổ sạch hoa của cô, hoàn toàn không để lại gì cả.Chân Minh Châu: "Mọi người cũng hay thật."Mấy vị giáo sư đều có một chút xấu hổ, nhưng lại yêu thích không buông tay.Bọn họ ngượng ngùng, đang định nói cái gì đó thì lại nghe Chân Minh Châu sảng khoái nói: "Mọi người mang về phải trồng thật tốt nhé."Mấy vị giáo sư đều cười, thầm nghĩ cô gái trẻ này đúng là một người rộng rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận