Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 115: Trận Tuyết Đầu Đông 5

Chương 115: Trận Tuyết Đầu Đông 5
Chương 115: Trận Tuyết Đầu Đông 5
Tuy rằng nơi này là Mãnh Hổ Lĩnh, nhưng vì chưa một ai gặp phải hổ nên Chân Minh Châu là quên mất khu rừng này là địa bàn của hổ. Nhóm người Lý gia đi đến đây đã nhiều lần rồi nhưng vẫn rất an toàn.Một đứa bé như Tiểu Thạch Đầu đơn độc lăn lộn ở trong rừng vài ngày cũng không có việc gì, Cửu hoàng tử và Túc Ninh cũng vậy. Bọn họ bị thương là bị người ám sát chứ không phải do hổ.Chính vì thế Chân Minh Châu hoàn toàn quên mất nơi này có hổ.Nhưng vận khí của những người này đúng là quá kém.Lúc đầu khi bọn họ đến tìm Cửu hoàng tử đã phải ở trong rừng chờ đợi khá lâu mới tìm thấy manh mối. Đến hiện tại, chưa một ai gặp phải lão hổ thế mà bọn họ lại đụng phải.Vận khí như vậy còn không kém sao?Phải nói là cực kỳ kém!Chân Minh Châu nói trắng ra như vậy khiến mấy người Trương Lực chỉ biết xấu hổ nhìn trời.Thật ra, chính bọn họ cũng cảm thấy mình có chút xui xẻo.Nhưng Trương Lực vẫn nghiêm túc nói: "Hoá ra ở Mãnh Hổ Lĩnh, không phải chỉ có một con hổ."Chân Minh Châu: "Cái gì? Không phải người ta thường nói lão hổ đều có địa bàn của mình sao? Tôi cũng từng nghe qua câu một núi không thể có hai hổ.""Đúng là một núi không thể có hai hổ, nhưng theo tôi thấy thì một con là hổ đực còn một con là hổ cái."Chân Minh Châu: "Được rồi, đừng nói nữa, trước tiên mọi người vào nhà nghỉ ngơi một chút đi."Trương Lực: "Cảm ơn bà chủ."Chân Minh Châu cười, nói: "Anh cũng đừng khách khi với tôi, dù sao anh cũng từng dạy tôi vài chiêu thức võ công mà. Nếu tính lên thì anh không phải là sư phụ tôi sao?"Trương Lực có hơi ngượng ngùng, nói: "Tôi nhận không nổi."Chân Minh Châu: "Trước hết mọi người vào nhà ngồi, tôi đi tìm túi thuốc. Dù thế nào cũng phải xử lý vết thương một chút.""Cảm ơn."Chân Minh Châu: "Giữa trưa chúng ta ăn chút gì đi? Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, không bằng cùng nhau ăn lẩu?""Ăn lẩu sao?"Nghe thấy sẽ được ăn lẩu, mọi người liền rất vui vẻ: "Hôm nay trời lạnh, đúng là thích hợp để ăn lẩu."Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Cô xoay người định đi, đột nhiên Trương Lực trở nên cảnh giác, nói: "Có người."Tầm mắt của Trương Lực nhìn thẳng vào căn phòng, Chân Minh Châu nhìn theo tầm mắt của hắn, nói: "Bên trong có một vị khách, thân thể hắn không tốt nên muốn nghỉ ngơi."Ngay lập tức Trương Lực liền nghĩ đến thi thể của nhóm người áo đen, lại nghĩ đến một số lời đồn gần đây, lên tiếng hỏi: "Cô thu lưu người của tổ chức sát thủ?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy, chút nữa tôi sẽ giới thiệu để hai người làm quen với nhau."Trương Lực: Cô nói chuyện nhẹ nhàng cứ như mọi việc rất đơn giản vậy.Chân Minh Châu vẫy tay, thấy cô như thế Trương Lực cũng chỉ rối rắm một chút rồi đi vào phòng.Chân Minh Châu cũng không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy. Giữa trưa, cô tập trung mọi người ở phòng khách để ăn lẩu. Chỉ là mỗi người vào cửa đều bị cô điên cuồng phun thuốc khử trùng.Mọi người đều cảm thấy thắc mắc trong lòng, nhưng vẫn an tĩnh mà làm theo.Túc Ninh được Chân Minh Châu đỡ đến phòng khách, trông tinh thần của hắn rất tốt. Hắn mỉm cười nhìn Trương Lực, nói: "Trương thống lĩnh, đã lâu không gặp."Trương Lực: "Quả nhiên là ngươi."Túc Ninh nhướng mày, mỉm cười.Chỉ là nhìn thấy Túc Ninh cười, Trương Lực phảng phất như thấy quỷ.Chân Minh Châu: "Tôi không biết trong quá khứ quan hệ của hai người là tốt hay không tốt, nhưng tôi hy vọng mọi người ở chỗ tôi thì kiềm chế một chút. Đây là quán trọ nhà tôi, không phải chỗ để mọi người gây sự."Trương Lực và Túc Ninh đều gật đầu.Chân Minh Châu: "Như vậy tôi an tâm rồi.""Chỉ là hai người biết nhau như thế nào vậy? Theo lý thuyết thì hai người không thể quen biết nhau, thân phận hai người khác biệt, hơn nữa thân phận của Túc Ninh không phải được bảo mật sao?"Đã làm chuyện xấu mà không bảo mật thân phận, chính là chán sống rồi đó.Túc Ninh như có như không cười một cái.Trương Lực: "Chúng ta đều từng ở Túc gia đường."Chân Minh Châu trợn to mắt: "Anh cũng từng ở nơi đó sao?"Túc Ninh: "Tôi thì cha mẹ mất hết, khi lưu lạc đầu đường thì được thu lưu. Nhưng Trương thống lĩnh thì không phải, khi còn nhỏ hắn bị bắt cóc khi đi xem hoa đăng. Hắn bị bọn buôn người đưa đến bốn tỉnh miền Trung, nhưng vì nguyên ngoài ý muốn, bọn buôn người lại mất mạng, hắn không nhớ rõ nhà mình ở đâu nên được quan phủ đưa đến Túc gia đường. Nhưng hắn chỉ ở lại đó ba tháng đã được Trương gia đón đi. Trương gia là một gia tộc lớn, trưởng tôn của đại phòng bị thất lạc, đương nhiên bọn họ không thể làm ngơ."Trương Lực: "Sau này, khi chúng tôi giao thủ liền nhận ra nhau."Chân Minh Châu cười: "Anh không nhớ được nhà mình, vậy mà còn có thể nhớ kỹ Túc Ninh?"Trương Lực gật đầu: "Từ lần được tìm về sau khi bị thất lạc, tôi đều có ấn tượng sâu sắc với bất kỳ ai hay chuyện gì."Khi còn nhỏ, cuộc sống của hắn rất tốt nên không quá để ý đến mọi việc xung quanh. Chỉ có thể đại khái miêu tả nhà ở đâu, trong nhà có những ai; nhưng lại không thể miêu tả cụ thể được.Chính vì vậy nên đến tận ba tháng sau khi bị bắt cóc mới có thể trở về nhà, khiến người nhà vô cùng lo lắng. Nhưng sau lần đó, hắn bắt đầu lưu tâm với bất kỳ chuyện gì xảy ra bà cũng bắt đầu tập võ. Nhờ vậy mà hắn có thể ghi nhớ rành mạch những việc xảy ra xung quanh mình.Chân Minh Châu cảm khái: "Mặc kệ là ở thời đại nào, thì bọn buôn người đều nên chết hết đi.""Lại nói Túc gia đường đúng là một nơi phong thủy rất tốt, hai người từng ở tại nơi đó bây giờ đều rất lợi hại."Chân Minh Châu chỉ thuận miệng một câu; chỉ là, người nói vô tình, người nghe cố ý.Túc Ninh cùng Trương Lực đều ngây người."Túc gia..."Chân Minh Châu ngẩng đầu: "Như thế nào?"Ánh mắt Túc Ninh hơi loé, nói: "Không có gì!"Trương Lực tựa hồ cũng nghĩ đến điều gì nên cũng im lặng.Chân Minh Châu:... ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận