Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 167:
Chương 167:
Đoàn người đi lên núi, tình cờ gặp được người của Thạch gia thôn. Nhờ Đại Dương và Nhị Dương mà mấy người ở thôn bọn họ không ai không biết đến chuyện của Thạch gia thôn. Hai bên gặp nhau đều nhìn nhau bằng ánh mắt khinh thường.Tuy rằng khinh thường lẫn nhau, nhưng trên núi lại chỉ có một nơi để tránh gió, thời điểm gió lớn bọn họ đành phải đứng chung một chỗ.Chỉ là hai nhóm vẫn phân chia vị trí với nhau."Tiểu Ngõa, gần đây người ra ngoài không ít. Không phải một thời gian trước ngươi còn nói sẽ không lên núi nhặt củi hay sao?"Người được gọi là Tiểu Ngõa chép miệng nói: "Nhà sát vách nhà ta suốt ngày cãi nhau, ta ở nhà mỗi ngày đều nghe bọn họ hùng hùng hổ hổ nên cảm thấy rất phiền, không bằng ra ngoài một chút còn có thể giải sầu.""Vẫn còn ồn ào sao? Có phải chân của tên thiếu đạo đức đó không thể lành lại hay không?""Ai mà biết được? Dù sao nhà hắn chính là muốn phân gia nên mỗi ngày đều nháo. Trước kia nhị phòng tam phòng đều bám lấy Thạch tú tài hút máu, hiện tại nhà Thạch tú tài không còn, hai nhà bọn họ không có được cuộc sống sung túc như trước kia nên cả ngày đều ngươi tranh ta đoạt. Nghe nói lần này lão tam nhà đó té xuống núi gãy chân là do lão nhị làm."Đại Dương, Nhị Dương đều yên lặng đứng một bên dựng lỗ tai lên."Phiền muốn chết, các người cũng đừng nói chuyện này nữa."Một thanh niên đánh gãy lời bọn họ rồi nhìn về phía nhóm người Đại Dương."Uy, nghe nói không có phú hộ nguyện ý cho thôn các người mượn tạm lương thực." Lời này vừa thốt ra liền biết đối phương có ý muốn gây sự.Thật trùng hợp, tên nhóc choai choai vừa nói chuyện là đường ca của Tiểu Thạch Đầu, là cháu trai của đại gia gia - anh trai của ông nội Tiểu Thạch Đầu.Hắn và lão tam thiếu đạo đức trong miệng mọi người là thân thích, người đó là đường đệ của cha hắn.Tuy hắn cũng rất kinh thường nhà đó, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói đỡ vài lời.Đương nhiên, biện pháp tốt nhất chính là nói sang chuyện khác.Đại Dương cười lạnh, nói: "Đó đã là chuyện của tháng năm nào rồi, chúng tôi đã sớm mượn được lương thực, hơn nữa bên kia cảm thấy thôn chúng tôi quá khó khăn nên thu lợi tức rất thấp.""Lại gạt người."Đại Dương: "Có lừa dối hay không thì ngươi có thể chờ xem sang năm thôn chúng ta có bị đói chết không, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết? Nhưng ở thôn các ngươi có một vài kẻ làm chuyện xấu nên gặp phải báo ứng."Mắt thấy gió nhỏ dần, Đại Dương lập tức nói: "Chúng ta đi."Ông nội hắn là thôn trưởng, vốn dĩ hắn chính là người dẫn đầu của đám thanh thiếu niên trong thôn, hiện tại nhà bọn họ lại giúp mọi người trong thôn mượn được lương thực, nên mọi người càng xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Vì thế đám thanh thiếu niên lập tức cùng nhau rời đi.Đại Dương: "Chúng ta cùng nhau nhặt những nhánh cây ở gần đây, như vậy có thể nhanh trở về hơn.""Đại Dương nói rất đúng.""Bọn họ cũng thật quá đáng, nói chuyện quá khó nghe.""Mặc kệ bọn họ nói khó nghe hay không khó nghe. Đúng là chúng ta mượn được lương thực với lợi tức thấp, sang năm chỉ cần thôn chúng ta cố gắng trồng trọt thì khẳng định sẽ mạnh hơn. Bọn họ càng khinh thường chúng ta, thì chúng ta cần phải đoàn kết, cố gắng lao động, nhất định cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.""Được!"Khúc nhạc đệm này lại khiến đám thanh thiếu niên hừng hực ý chí chiến đấu. Tất cả đều chú tâm nhặt củi, không như lúc trước vừa nhặt củi vừa đùa giỡn.Lúc này, mấy thiếu niên ở Thạch gia thôn cũng phản ứng lại, nhanh chóng đi nhặt củi. Nếu để người của Đại Sơn Áo Tử thôn nhặt hết thì bọn họ phải lên núi nhặt sao? Như vậy làm sao được.Chỉ tiếp xúc một cách ngắn ngủi, nhưng người của Thạch gia thôn trở về cũng thuật lại chuyện này, chỉ là bọn họ không quá để tâm. Mấy tên nhóc choai choai chưa đủ lông đủ cánh, khi nói chuyện khó tránh khỏi sẽ nói quá lên nên không thể tin được.Dù là sự thật thì sao, vốn dĩ đất đai ở Đại Sơn Áo Tử thôn không được phì nhiêu, nên lấy lợi tức thấp một chút cũng không phải không có khả năng.Rốt cuộc thì đất đai phì nhiêu được tính khác, còn đất đai cằn cỗi sẽ được tính theo một cách khác.Hơn nữa, lương thực cũng có loại tốt loại xấu; nếu lương thực loại tốt thì lợi tức phải trả thêm, còn loại xấu thì không cần. Vì thế, tuy Thạch gia thôn nghe nói bên kia có thể mượn tạm lương thực nhưng cũng không để tâm.Phía nhóm người Đại Dương thì khi về nhà lại nói tiếp chuyện xảy ra ở Thạch gia thôn, tay Lý lão đầu run lên, ông nói: "Thạch lão tam xảy ra chuyện sao?"Đại Dương gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói té ngã gãy chân."Lý lão đầu nghiêm túc nói: "Do đó con người không nên làm việc xấu, cũng không nên quá khắc nghiệt. Xem đi, đây không phải là báo ứng sao.""Chúng con hiểu được. Ông nội, người nói thử xem đứa bé nhà Thạch tú tài là bị bọn họ hại sao?"Lý lão đầu lắc đầu, nói: "Không rõ lắm, nhưng ta nghĩ nhất định là do bọn họ xuống tay."Cả nhà đều nhìn ông, Lý lão đầu nói một cách hợp tình hợp lý: "Nếu không phải thì sao có thể bị báo ứng?""Cũng có thể là vậy.""Chỉ là ta cảm thấy, tuy rằng bọn họ ra tay hại người nhưng nhất định thằng bé không có việc gì.""Sao lại nói như vậy?"Lý lão đầu im lặng, tuy rằng một chữ bẻ đôi ông cũng không biết nhưng vẫn biết tính toán. Ông cảm thấy ngày đó tiên cô chủ động hỏi đến chuyện này là có nguyên nhân.Có lẽ cậu bé nhà Thạch tú tài đã được tiên cô mang đi. Hoặc được tiên nhân khác mang đi.Việc này không phải là không có khả năng, một số người đã định là có tiên duyên.Như Lý Quế Hoa nhà ông vậy, cậu bé nhà Thạch tú tài chắc cũng giống với con gái ông.Hơn nữa Thạch tú tài đã từng làm rất nhiều chuyện tốt, chẳng lẽ ngay cả đứa bé duy nhất của ông ấy cũng không thể lưu lại sao?Lý lão đầu: "Nếu đứa bé kia đã chết, báo ứng không phải sẽ càng nghiêm trọng hơn sao? Nhưng hiện tại chỉ mới té gãy chân mà thôi."Tiền thị đang ăn cơm liền lên tiếng: "Vậy báo ứng không thể đến từng chút một sao? Chết ngay không phải mọi chuyện xong xuôi rồi sao? Đôi khi đến từng chút một mới là tra tấn."Lý lão đầu câm nín.Sau đó, ông nhìn sang bạn già rồi nói: "Bà nói chuyện... quá dọa người."Tiền thị: "Ông suy nghĩ xem có phải như vậy không."Thật ra Tiền thị cảm thấy lão già nhà mình không nghĩ sâu xa được như bà.Lý lão đầu chẳng biết nói gì."Cha mẹ, đang ăn cơm đừng nên nói đến những chuyện này, quá dọa người.""Được rồi."Tiền thị: "Cũng không biết biểu đệ của mấy đứa đã về đến nhà chưa.""Tính toán thời gian thì hẳn là trước năm mới nhất định có thể về đến nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận