Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 288:

Chương 288:
Chương 288:
Chân Minh Châu dẫn Quan nương tử vào phòng khách. Khi vào phòng khách, cô ấy chỉ đơn giản nhìn lướt qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói: "Các người yên tâm, vật này có lai lịch rõ ràng. Nếu không tin hai người có thể ra ngoài hỏi thăm, cũng không cần đi đâu xa, chỉ cần đi đến huyện Võ Ninh bên cạnh hỏi một câu sẽ biết Quan gia chúng ta là ai.""Thật ra không phải tôi không tin chị, chỉ là tình huống hiện tại của chị... thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thoạt nhìn không được ổn lắm."Quan Nương Tử im lặng một lúc rồi nói: "Tôi tên là Quan Hân, là con gái duy nhất của Quan gia ở huyện Võ Ninh, năm nay hai mươi chín tuổi. Nhà tôi chủ yếu kinh doanh khách điếm và dược phòng, được xem là một trong những nhà giàu có nhất ở huyện Võ Ninh. Mười năm trước, cha tôi đã vì tôi mà kén rể. Hắn ta là một thư sinh nghèo cũng ở huyện Võ Ninh, mẹ hắn vì muốn hắn có thể tiếp tục đọc sách mà thỉnh thoảng đến nhà tôi làm công việc giặt giũ, thường xuyên qua lại nên chúng tôi xem như hiểu biết lẫn nhau. Sau đó, cha tôi nhìn trúng hắn, hỏi hắn muốn ở rể nhà chúng tôi hay không. Thật ra là nam nhân thì đâu ai muốn ở rể, hắn do dự ba ngày, cuối cùng cũng đồng ý. Hắn nói hắn đồng ý ở rể là vì thích tôi. Do đó hắn sẵn sàng vứt bỏ thanh danh. Lúc ấy, tôi và cha mẹ đều thật sự cảm động. Chẳng qua... chúng tôi đã nhìn nhầm người."Nói đến đây Quan nương tử liền rơi nước mắt.Nhưng cô ấy lại không khóc thành tiếng, ngược lại rất kiên cường, nói: "Mấy năm nay chúng ta cầm sắt hòa minh, tiếc nuối duy nhất chính là vẫn không có con. Nhưng chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, cha tôi cũng từng rất khó có con nối dòng, tôi là con gái ông ấy nên bị như vậy cũng không có gì lạ. Tôi vẫn luôn uống thuốc bổ, hắn cũng đối xử với tôi rất tốt. Ngay cả mẹ chồng cũng rất tốt với tôi, gia đình tôi khá giả nhưng mẹ chồng nhất quyết không chịu để chúng tôi giúp đỡ, một mình ở lại nhà cũ của bọn họ. Thậm chí vì để chúng tôi không phải nhọc lòng, hắn còn nhờ biểu muội goá chồng đến chăm sóc mẹ mình. Lúc ấy cha tôi còn nói nhà bọn họ có cốt khí, tôi may mắn mới gặp được những người như vậy. Khi đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng... một năm trước mọi thứ đều thay đổi. Cha tôi vì té ngã mà sức khỏe suy sụp, chưa đến nửa tháng đã ra đi. Mẹ tôi không thể chịu đựng được việc mất chồng, thương tâm quá độ, nên không đến mười ngày cũng đi theo đi ông ấy."Nói đến đây, cô ấy dường như khóc không thành tiếng.Chân Minh Châu vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, gần như đã đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo.Đừng nói là cổ đại, ngay cả ở hiện đại thì những chuyện như vậy cũng có thể xảy ra, đương nhiên ở cổ đại còn nhiều hơn.Quan Hân cố nén nước mắt, tiếp tục nói: "Ngay sau khi cha và mẹ tôi qua đời, hắn liền thay đổi, nhốt tôi ở một viện nhỏ, sau đó mang mẹ hắn và biểu muội đến ở nhà tôi. Lúc này tôi mới biết thì ra vị biểu muội goá chồng đến chăm sóc mẹ hắn tình nhân cũ hắn. Năm đó, bọn họ tình đầu ý hợp, nhưng cả hai nhà đều quá nghèo, dì hắn cũng không muốn gả nữ nhi cho hắn, ngược lại là gả nàng sang một huyện khác. Cùng lúc ấy hắn gặp được tôi, hắn muốn trở nên nổi bật, phất lên thật nhanh để tất cả mọi người phải ngước nhìn hắn. Hắn trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, ngay cả... ngay cả việc hắn do dự cũng chỉ là ngụy trang, đây là một thủ đoạn nhỏ để nhà chúng tôi không hoài nghi. Mẹ hắn cũng vậy, tất cả chỉ là diễn kịch. Mấy năm trước hắn vẫn chưa đứng vững gót chân ở nhà tôi nên vẫn chưa ra tay.""Chính vào 5 năm trước, chồng của biểu muội hắn qua đời, ả biểu muội này bởi vì không có con nên bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Hắn liền chủ động tìm biểu muội, hai người nối lại tình xưa, sau đó đưa biểu muội đến nhà hắn ở, mỗi lần hắn về thăm mẹ nhưng thật ra là lén lút gặp gỡ biểu muội. Vì muốn cùng biểu muội ở bên nhau, hắn bắt đầu hạ độc cha tôi, bởi vì ông ấy là gia chủ của Quan gia. Cha tôi làm sao ngờ được con rể tốt của ông ấy lại sẽ ác độc đến vậy, kết quả là mất mạng. Thật ra nguyên nhân cái chết của cha tôi không phải do té ngã, mà là bị ảnh hưởng bởi độc tố, mẹ tôi cũng vậy. Hắn được như ước nguyện nên đương nhiên sẽ lộ ra bộ mặt thật. Rất nhiều hạ nhân nhà tôi đã bị hắn mua chuộc, khi mẹ chồng tôi nghênh ngang đi vào Quan gia, tôi mới biết bà ta là người khắc nghiệt vô tình đến mức nào. Mẹ con bọn họ đều như nhau, không một ai là người tốt cả. Nguyên nhân hắn không giết tôi mà muốn giữ tôi lại là vì hắn biết cha tôi có một bảng chữ mẫu vô giá, mấy năm nay hắn không tìm thấy nên không thể để tôi chết được. Tôi cẩn thận dàn xếp mọi thứ, sau đó được một người hầu trung thành giúp đỡ trốn thoát."Chân Minh Châu thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận