Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 241:

Chương 241:
Chương 241:
Chân Minh Châu bật cười rồi quay lại phòng khách, trùng hợp gặp hai người Từ Nhất Ninh đang đi về phòng, bèn gật đầu chào Chân Minh Châu.Văn Khâm cảm khái từ tận đáy lòng: "Bà chủ vừa đẹp lại nhân hậu, là người tốt. Chỉ là tiểu nhị có chút hung dữ, hễ không vừa ý là rút đao ra, ta cũng không những thấy rút hắn rút đao từ đâu ra."Từ Nhất Ninh nhìn Văn Khâm, nói: "Đệ cảm thấy người đó là tiểu nhị ở đây sao?"Văn Khâm: "Không phải sao?"Từ Nhất Ninh: "... Căn bản là không thể nào, đệ đã gặp qua tiểu nhị nào chỉ ngồi yên một chỗ cái gì cũng không làm, để bà chủ tự mình làm hết việc này đến việc khác không? Đệ đã gặp qua bắt chủ nào ra ngoài mà nhốt cả tiểu nhị lại hay chưa? Đừng quên hôm nay khi bà chủ khởi động hệ thống phòng vệ thì người tiểu nhị đó cũng giống như chúng ta."Văn Khâm: "Nhưng hắn không phải..."Hắn chỉ chỉ bên ngoài.Từ Nhất Ninh: "Hiện tại hắn giống như đang hỗ trợ bà chủ, hơn nữa Bạch Viễn lão sư cũng chưa từng nói ở đây có tiểu nhị, nên ta cảm thấy hắn không phải. Mặt khác ta thấy được thanh kiếm của hắn xuất hiện một cách chớp nhoáng; tuy rằng không nhìn thấy nó được rút ra từ đâu, nhưng theo cảm nhận của ta thì người này không giống như những tiểu nhị bình thường ở các quán trọ."Văn Khâm lại rất bình tĩnh, hắn nói: "Dù không phải cũng chẳng sao cả, chúng ta là khách trọ, hắn cũng là khách trọ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng cũng không có ý đồ xấu thì cần gì phải lo lắng. Cứ như bình thường là được."Văn Khâm là người thuộc trường phái lạc quan, hắn nói: "Không bằng chúng ta tìm một bộ phim xem đi, đồ vật này sao lại thần kỳ như thế."Hắn tiến lên, nghiên cứu ti vi từ trên xuống dưới, nói: "Ta thật sự tò mò về thứ này, không biết chúng ta có thể làm ra một cái giống như vậy hay không."Từ Nhất Ninh: "Hẳn là không dễ dàng, nhưng chúng ta có thể quan sát những thứ khác.""Cũng đúng."Văn Khâm nằm trên giường, nói: "Ta rất thích nơi này, thật sự rất tuyệt."Từ Nhất Ninh trợn tròn mắt: "Chẳng lẽ ta không thích sao?"Hắn bật ti vi lên, hỏi: "Chúng ta xem cái gì bây giờ?"Văn Khâm: "Hình như có thể lựa chọn."Hai người liếc nhìn nhau, Từ Nhất Ninh lên tiếng trước: "Tìm một cái xem thử xem, cái này đi?""Được."Cả hai nhanh chóng trầm mê vào thế giới của "trẻ em", mê mẩn những bộ phim không lối thoát.Bên kia, sau khi tắm rửa và đổi nước nhiều lần thì Cẩu Đản cũng đã trở nên sạch sẽ, sau đó cậu nhóc mặc quần áo mà Chân Minh Châu đã mang đến, được mặc quần áo mới cậu yêu thích không buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Quần... quần áo này là cho ta thật sao?"Túc Ninh: "Ngươi bị nói lắp à?"Cẩu Đản vội nói: "Không phải."Túc Ninh: "Vậy thì nói chuyện tử tế vào, đừng căng thẳng. Chỉ cần ngươi không trộm gà trộm chó hay có ý đồ xấu thì ta sẽ không làm gì ngươi."Cẩu Đản: "Ồ." lên một tiếng.Túc Ninh: "Ngươi ăn no chưa."Cẩu Đản kinh ngạc trợn tròn mắt: "Vẫn chưa ăn no... chẳng lẽ vẫn còn sao?"Túc Ninh: "Xem ra ngươi thật sự ăn chưa no, ở đây chờ một chút."Hắn đi đến phòng khách, nhìn bốn cái hamburger còn dư lại, nói: "Bụng của thằng nhóc như cái động không đáy, ăn vậy mà vẫn chưa no."Chân Minh Châu: "Anh mang hết cho thằng bé đi."Túc Ninh: "Được."Chân Minh Châu đột nhiên nhớ ra: "Anh cũng chưa ăn no mà."Túc Ninh: "Chút nữa tôi ăn mì gói là được."Chân Minh Châu: "Vậy cũng được, thế thì phiền anh mang qua đó giúp tôi."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, nói: "Không cần khách sáo."Chân Minh Châu: "Tôi biết rồi, chỗ tôi còn có cháo bát bảo, anh mang một bát qua cho cậu bạn nhỏ đó đi."Túc Ninh: "Thằng bé tên là Cẩu Đản."Chân Minh Châu: "À."Cái tên này thật bình dân."Cẩu Đản, đã lâu tôi không nghe thấy cái tên này."Ở hiện đại không ai đặt tên này cả.Chân Minh Châu bật cười. Túc Ninh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô thì có chút thất thần.Rất nhanh sau đó liền nói: "Bình thường mọi người đặt tên khá tuỳ ý."Từ trước đến nay Túc Ninh đều không phải một người ôn hoà, nhưng Chân Minh Châu là một người rất dịu dàng nên hắn cũng sẽ biến thành một người như vậy... tuy nhiên chỉ là ngụy trang.Hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó nói: "Bây giờ tôi sẽ mang thêm thức ăn qua đó."Túc Ninh mang thức ăn đi vào phòng, nhìn Cẩu Đản đang ngồi trên ghế, hai mắt tò mò quan sát khắp nơi.Hắn đặt mâm thức ăn xuống, mở bát cháo bát bảo ra, rồi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, đừng để ta phát hiện người có ý nghĩ không đứng đắn, nếu không ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đi gặp Diêm Vương."Cẩu Đản lập tức ngoan ngoãn, cẩn thận đáp: "Ta biết rồi."Trực giác của động vật nhỏ nói cho Cẩu Đản biết người này nói được làm được, vì thế cậu cũng không dám làm xằng làm bậy.Nhưng dù gì cậu vẫn chỉ là một đứa bé, nên không nhịn được vui vẻ khi nhìn thấy mâm thức ăn trước mặt."Những thứ này đều cho ta sao?"Túc Ninh gật đầu.Cậu nhóc nghiêm túc hỏi: "Vậy ta có thể mang đi được không?""Cũng không biết tỷ tỷ ta có gì để ăn không nên muốn giữ lại cho tỷ ấy."Túc Ninh: "Đã cho ngươi rồi thì ngươi muốn như thế nào là tuỳ vào ngươi."Cẩu Đản mừng rỡ, vốn dĩ cậu cảm thấy mình đã xong đời rồi, nào ngờ lại là "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".*Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng).*Ngụ ý: mọi thứ tưởng chừng như bế tắc thì phía trước lại phát hiện một con đường mới ngập tràn ánh sáng.Cậu cũng biết một ít thi từ ca phú nha.Quá tốt. Cậu nhóc vui vẻ đặt mấy thứ này sang một bên, nói: "Ngày mai trời vừa tạnh mưa ta liền rời đi."Túc Ninh ngồi xuống, cất giọng nhàn nhạt: "Ta hy vọng sau khi ngươi rời khỏi đây sẽ quên nơi này."Hắn mỉm cười, nói: "Ngươi có thể làm được, đúng không?"Thanh âm nhẹ nhàng nhưng cậu nhóc vẫn nghe ra sự uy hiếp trong từng lời nói, liền đảm bảo: "Ta nhất định sẽ không tiết lộ ra nơi này."Túc Ninh: "Ta không thích uy hiếp trẻ nhỏ, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu không nghe lời sẽ mất mạng."Nét mặt Cẩu Đản dần trở nên nghiêm túc: "Ta biết, ta rất sợ chết nên sẽ không tiết lộ nửa lời."Túc Ninh nhướng mày, nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi nhưng rất thức thời."Cẩu Đản cười cười, cậu là một đứa ăn xin, nếu không thức thời thì đã sớm chết thẳng cẳng.Chính vì thức thời nên cậu và tỷ tỷ mới có thể sống đến bây giờ."Cẩu Đản: "Đại ca cứ yên tâm, ta là người nghĩa khí, nói được nhất định sẽ làm được."Túc Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu nhóc, không biết vì sao lại nghĩ đến bản thân mình khi còn bé, bèn nói: "Sáng mai trước khi rời đi, ta sẽ cho ngươi một ít bạc để ngươi tìm kế sinh nhai, đừng mãi đi khắp nơi xin cơm hay lừa gạt người khác, cẩn thận lại bị người ta bắt cóc."Cẩu Đản Nhi: "Hả???" Nghe những lời này cậu nhóc vô cùng kinh ngạc."Hiếm khi ta có lòng tốt giúp đỡ người khác, ngươi đừng làm ta thất vọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận