Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 330:
Chương 330:
Linh Chi nhìn đĩa cơm trên tay, không thể tin được bản thân lại may mắn đến vậy, cô bé chưa bao giờ gặp được chuyện tốt thế này. Từ nhỏ, cha mẹ cô bé luôn miệng nói không có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, nhưng... hiện tại cô bé đã gặp được nha.Nếu như nói đây là âm mưu thì Linh Chi không tin.Cô bé không có đồ vật gì đáng giá để cướp đoạt cả, nếu thật sự có âm mưu thì mục tiêu hẳn nên là một đại mỹ nhân như bà chủ Chân, còn cô bé nhìn giống như gà con, làm gì có ai để mắt.Nhưng quần áo sạch sẽ, cơm chiên thơm ngào ngạt... cô bé khẽ nuốt nước miếng.Những thứ ở nơi này thật sự quá tốt.Có phải... có phải cô bé đã lạc vào xứ sở thần tiên hay không?Cô bé lập tức đánh giá lại nơi này một lần nữa, càng cảm thấy rất có khả năng.Nơi này trông rất thần kỳ, dường như không phải một nơi tầm thường.Có lẽ, cô bé đã đánh bậy đánh bạ đi vào xứ sở thần tiên, chỉ có nơi ở của thần tiên mới tốt như vậy.Cô bé hít một hơi thật sâu, cúi đầu ăn một ngụm cơm chiên: "Oa. Ăn ngon quá."Từ nhỏ đến giờ, cô cũng chỉ ăn cơm được mấy lần, loại lương thực quý giá này không phải dân chúng bình thường như bọn họ có thể thường xuyên được ăn, trứng cũng như vậy, nhưng đúng là thật ngon. Cô bé ăn từng ngụm to, thỏa mãn đến rơi nước mắt.Ban đầu, Linh Chi cũng rất cẩn trọng, dè dặt, nhưng càng ăn thì càng không nhịn được.Cô bé ăn hết cả đĩa cơm đầy ụ, nhưng sau khi ăn xong lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô bé không ngờ bản thân lại có thể ăn nhiều như vậy, lúc ở nhà cô bé ăn chưa đến một nửa phần cơm này.Nếu ở nhà mà ăn nhiều đến vậy thì trong nhà không kham nổi.Cô bé xoa tay, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy mưa đã nhỏ dần thì bèn đứng dậy.Nếu mưa chỉ còn lất phất vài hạt thì cô bé phải về nhà, nếu không thì không biết cha mẹ sẽ lo lắng như thế nào.Do dự trong chốc lát, Linh Chi đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khung cảnh ngoài cửa đẹp như tranh vẽ, dù không có kiến thức hay học vấn nhưng Linh Chi cũng biết nơi này thật sự rất tốt. Chỉ cần nhìn xung quanh là có thể cảm nhận được nơi này là nhà cao cửa rộng.Nhưng cũng đúng thôi, nơi ở của thần tiên làm sao có thể bình thường.Cô bé mím môi, ngồi xổm ở cửa.Chân Minh Châu đi ra nhìn thấy cô bé như vậy liền cười nói: "Em làm gì vậy?"Ngay sau đó lại hỏi: "Đã ăn no chưa?"Linh Chi lập tức đáp: "Ăn no rồi ạ."Sau lại bổ sung: "Ăn rất ngon."Cô bé thẹn thùng cười, bản thân cảm thấy hơi ngượng ngùng vì mình ăn quá nhiều.Chân Minh Châu tìm một chiếc ghế xếp nhỏ, ngồi xuống cùng cô bé ngắm mưa.Chân Minh Châu trực tiếp mở miệng: "Em nói ở chỗ em nấm đầu khỉ rất nhiều sao?"Linh Chi ngay lập tức gật đầu, nói: "Vâng, thật ra cũng không có nhiều loại nấm khác, nhưng cũng không phải thứ gì đáng tiền. Ở bên kia tương đối hẻo lánh nên không có người tới thu mua thổ sản vùng núi, người trong thôn thường phải lên huyện thành bán hàng, nhưng nấm lại không thể bán với giá tốt nên cơ bản sẽ không bán thứ này. Nhặt được nấm đều để lại trong nhà ăn."Chân Minh Châu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Túc Ninh.Túc Ninh quyết định nói thẳng ra, bởi vì bọn họ đều có thể nhìn ra cô bé Linh Chi mặc dù trong tên gọi có từ "Linh" nhưng lại có chút ngốc nghếch. Nếu quanh co lòng vòng, chưa chắc cô bé sẽ hiểu rõ.Anh nói: "Nấm đầu khỉ rất có giá trị, ở kinh thành được bán với giá khá cao. Sở dĩ các người không biết có thể là vì các người để nấm đầu khỉ lẫn lộn với các loại nấm khác. Thêm một điều nữa đó là những người biết được chuyện này thấy các người không biết nên cũng im lặng. Suy cho cùng đó cũng là lợi ích của bọn họ. Hiện tại các người không tiếp tục bán nấm đầu khỉ nên càng không biết."Linh Chi kinh ngạc đến choáng váng.Chân Minh Châu: "Vừa nãy chị đã suy nghĩ, nếu nhà các em có loại nấm này không bằng bán cho bọn chị một ít. Giá cả chắc chắn sẽ không thấp."Linh Chi: "Hả? A!"Cô bé càng kinh ngạc hơn, hai tròng mắt suýt chút rơi ra ngoài.Chân Minh Châu: "Đương nhiên nếu em không muốn cũng chẳng sao cả. Lần sau nếu hái được nấm đầu khỉ thì mang lên trấn bán thử xem sao.""Nguyện ý, e nguyện ý."Linh Chi vội vàng nói, cô bé vô cùng kích động: "Thật sự chị muốn mua sao?"Cô bé nỉ non: "Trong núi nơi em ở đã lâu không có người bán hàng rong ghé quá, mỗi lần lên trấn phải mất nửa ngày."Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ra; ý cô là Linh Chi sẽ mang nấm đầu khỉ đến đây bán cho cô.Nhưng Linh Chi lại hiểu lầm, cho rằng bọn họ muốn vào núi thu mua, cô và Túc Ninh liếc nhìn nhau.Nhưng rất nhanh Chân Minh Châu đã lên tiếng: "Nói cho bọn chị biết đường đến thôn em đi như thế nào, để bọn chị sắp xếp một chút, mấy ngày nữa sẽ đến đó nhìn xem. Bọn chị thu mua tất cả các loại thổ sản vùng núi nhưng sẽ không có thu động vật hoang dã."Linh chi cảm thấy thắc mắc.Trước giờ những người bên ngoài đến chỗ cô đều thích thu mua các loại động vật hoang dã nhất. Đó chính là thịt nha.Chân Minh Châu: "Không riêng gì nấm đầu khỉ, những loại thổ sản vùng núi khác chị cũng sẽ mua, trái cây cũng vậy."Linh Chi gãi đầu, ngay sau đó nói: "Được."Cô ấy vô cùng vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại ngập ngừng nói: "Nhưng em không biết phải miêu tả đường đến thôn em đi như thế nào cả.""Em đi dọc đường núi nên mới đến được nơi này.""Vậy thôn của em gọi là gì?""Tiều Sơn thôn, gọi là Tiều Sơn thôn."Chân Minh Châu: "Vậy nếu chị hỏi đường, chỉ cần nói muốn đến Tiều Sơn thôn là được, có đúng không?"Linh Chi: "Đúng vậy, đúng vậy. Tiều Sơn thôn cũng không phải nơi cách biệt với thế nhân nên đương nhiên có thể dễ dàng tìm được đường đến đó. Sau khi vào thôn, chị hãy tìm Vương gia ở Tiều Sơn thôn, có một cô con gái tên là Linh Chi, đó chính là nhà của em."Chân Minh Châu: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận