Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 98: Tôm Hùm Lớn 3
Chương 98: Tôm Hùm Lớn 3
Cô tò mò hỏi: “Vậy vì sao anh lại phản bội tổ chức?”Cô không hỏi thì thôi, nếu đã hỏi liền phải hỏi đến cùng.Cũng may, Túc Ninh nếu đã muốn nói thì không định sẽ lừa gạt cô.Hắn nói: “Bọn họ hại chết cha mẹ tôi, chỉ còn lại một mình tôi. Chẳng qua... không ngờ bọn họ lại phát hiện ra.”Ánh mắt hắn thêm vài phần thâm thúy, giọng nói lạnh băng nhưng đầy kiên nghị: “Nhưng không sao.”Hắn cười lạnh: “Tôi có thể giết bọn họ.”Chân Minh Châu lặng thinh.Suy nghĩ một chút liền duỗi tay vỗ bả vai Tiểu Hắc.À không, là Túc Ninh.Sau đó lên tiếng: “Tôi không rõ tình huống của anh, cũng không thể kiểm soát được. Nhưng nếu tôi đã cứu anh thì anh cứ ở tạm thời ở lại đây dưỡng thương đi, khi nào hồi phục thì có thể rời đi. Lúc đó anh muốn báo thù như thế nào thì tuỳ, nhưng ở chỗ này anh phải an phận.”“Cô quả nhiên không phải tiên nữ.”Chân Minh Châu trừng lớn mắt: “Tại sao anh lại nói vậy?”Túc Ninh: “Tiên nữ đều sẽ khuyên người khác lấy ơn báo oán.”Chân Minh Châu “A” lên, sau đó lại nói: “Khuyên nhủ người khác rộng lượng với kẻ thù sợ là sẽ bị sét đánh, bên ngoài vẫn đang mưa nên tôi sẽ không nói đâu.”Chân Minh Châu nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ, nói: “Không biết hôm nay có vị khách nào khác đến đây không?”“Thôi được rồi, anh nằm nghỉ ngơi một chút đi. À, tôi quên nói với anh, nơi này là quán trọ Xuân Sơn, tôi họ Chân, anh gọi tôi bà chủ là được.”Túc Ninh: “Chân Minh Châu.”Chân Minh Châu nhướng mày: “Anh biết tên tôi?”Túc Ninh: “Tôi nghe người khác gọi cô như vậy.”Tuy rằng, phần lớn thời gian hắn đều hôn mê nhưng không phải hoàn toàn mất đi ý thức.Hắn biết cô nghĩ mình là kẻ giết người; hắn cũng biết được luôn có người đi tới đi lui chữa bệnh cho mình; hắn cũng biết sở dĩ mình hôn mê lâu như vậy là do bọn họ động tay động chân; hắn cũng biết tên cô là Chân Minh Châu, không phải cô nguyện ý cứu hắn, nhưng cô lại là một người rất lương thiện, dù nội tâm rất rối rắm nhưng cuối cùng vẫn quyết định cứu hắn.Hắn nói: “Cảm...”Do dự một chút, hắn lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”Chân Minh Châu bật cười, xua tay: “Không cần khách khí.”“Thật ra tôi không biết bản thân chỉ dựa vào trực giác mà đã tin những gì anh nói là đúng hay sai, nhưng tôi không thể thấy chết không cứu.”Nói xong cô liền ra ngoài, mưa dần to lên, Chân Minh Châu nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Nếu có khách thì hy vọng bọn họ đến sớm một chút.”Đêm hôm khuya khoắt nếu có người gõ cửa, thì thật làm khó cô mà.Nhưng kết quả như thế nào thì rất khó nói.Không phải ngày mưa thì nhất định có khách đến, do đó Chân Minh Châu đơn giản đi đọc sách. Cô gần như lấy hết những quyển sách chuyên ngành ra, ít nhiều vẫn muốn học tập một chút.Mà lúc này, một đoàn người đẩy xe đẩy đang đi vào cánh rừng, người dẫn đầu là Lý lão đầu.Ông dùng tay lau nước mưa trên mặt, rồi nói:“Chúng ta nhanh lên, đi một chút liền đến.”Mấy người Lý gia đều sôi nổi gật đầu.Trên đường đi bọn họ gặp không ít khó khăn, có một lần suýt chút nữa bị đánh cướp, may mắn là bọn họ được ăn no nên thể lực tốt, nhờ vậy mà hoá nguy thành an.Tuy nhiên cũng qua chuyến đi bọn họ đã có thêm không ít kiến thức.Tuy bên làng chài là nhà cậu bọn họ, nhưng lại không thường lui tới, nhiều năm qua cũng chỉ đến đó vài lần mà thôi. Thật ra, lần này bọn họ qua đó đã khiến cả nhà cậu cực kỳ khiếp sợ.Khi cậu hắn nghe nói anh rể đến đổi hải sản, là dùng lương thực để đổi thì liền bật khóc.Không biết vì sao dù đường đi rất vất vả, nhưng cả nhà bọn họ đều cảm thấy rất phấn khích.Mặc kệ là đổi hải sản cho tiên nữ, hay là có thể giúp đỡ gia đình cậu, đều khiến bọn họ cảm thấy những việc mình làm là đúng đắn.“Cha, người nói thử xem bà chủ sẽ thích những thứ hải sản này sao?”Lý lão đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ bà chủ sẽ thích. Chúng ta đến đó không phải sẽ biết được sao?”“Vâng, đúng đúng.”“Ông nội, tiên cô nương nương... à không, bà chủ có dáng vẻ như thế nào?” Người vừa hỏi là cháu trai lớn nhất của Lý gia. Đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ Chân Minh Châu; những lần đầu chỉ có ông nội, cha hắn, cô hắn và mấy người chú đi đến đây.Hắn vẫn luôn ở nhà tọa trấn, đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ tiên cô.“Cô ấy rất tốt.”“Đương nhiên là rất tốt.”“Không phải sao. Đó là tiên nữ mà.”Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, lại không phát hiện bọn họ bị người theo dõi.Cũng may, người theo dõi bọn họ không phải ai khác mà là nhóm người Trương Lực. Trong khoảng thời gian này, bọn họ chủ yếu hoạt động trong núi, không nghĩ đến một ngày lại gặp được một vài lão nông. Chỉ là khi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ liền biết được họ hẳn là đi đến quán trọ Xuân Sơn.Trương Lực không biết những người này, nhưng hắn nghe chủ tử nói qua, những người sống quanh núi sẽ có một vài người đã từng đến quán trọ Xuân Sơn.Ngoài ra, qua cuộc trò chuyện thì hắn hiểu thêm có lẽ những người này đến đổi lương thực. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ để bọn họ lặng lẽ đi theo. Chưa kể, con đường này đi lại rất dễ dàng, cũng rất gần.Sắc trời ngày càng tối, nhóm người Lý gia đi một hồi đã đến được quán trọ Xuân Sơn, Lý lão đầu lập tức đi lên ấn chuông cửa.Lần trước bà chủ có nói qua chỉ cần ấn nơi này cô ấy sẽ ra mở cửa.Trước đây ông đều không có cơ hội ấn chuông, đây là lần đầu tiên nên cảm thấy hơi khẩn trương.Lúc này đã hơn chín giờ tối, Chân Minh Châu đang ở trên lầu đọc sách, nghe được chuông cửa cô liền sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô liền biết là ai.Nếu không phải là người đã đến đây hơn một lần thì sẽ không biết ấn chuông cửa.Có lẽ là... mấy người Lý gia.Nàng vội vàng đi ra, nhanh chóng mở cổng. Quả nhiên là nhóm người Lý gia.Chân Minh Châu: “Chú Lý, mọi người nhanh đi vào đi.”Bọn họ đẩy xe đẩy tiến vào, Chân Minh Châu thấy bọn họ dù đã khoác áo mưa nhưng cả người đều ướt hết: “Mọi người dầm mưa đến đây sao?”Chú Lý: “Đúng vậy, nhưng bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi vẫn rất tốt.”Áo mưa này là lần trước bà chủ đã đưa bọn họ, vừa đúng lúc hôm nay cũng dùng đến.Ông gấp không chờ nổi liền nói với Chân Minh Châu: “Lần này chúng tôi chọn được không ít con to.”Chân Minh Châu: “Mọi người đi vào trước đi, tôi sẽ sắp xếp cho mọi người chỗ ở. Sau đó, mọi người tắm nước nóng để làm ấm người, tiếp đến thì ăn cơm, có chuyện gì cứ để sau hãy nói.”Tuy rằng, đây không phải lần đầu tiên bọn họ đến đây. Nhưng họ đều không chịu ở lại nên cô cũng chỉ sắp xếp chỗ ở tạm. Đây là lần đầu tiên bọn họ vào ở trong phòng dành cho khách thuê trọ, nhưng họ không chịu tách ra, kiên trì chỉ ở một phòng vì sợ gây thêm nhiều phiền phức cho Chân Minh Châu.Chân Minh Châu bất đắc dĩ: “Như vậy rất không thoải mái, nếu mọi người thật sự không muốn tách ra, thì vào ở hai phòng đi, ba người một phòng.”Chân Minh Châu đã nói như vậy nên cuối cùng họ cũng đành đồng ý.Lý lão đầu với hai người cháu trai ở một phòng, ba người con trai của ông ở một phòng.Tuy rằng đã nghe Lý Quế Hoa nói qua nơi này thần kỳ như thế nào, nhưng chính mình trải nghiệm thì rất khác biệt.Quả thật khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận