Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 400:
Chương 400:
Chân Minh Châu vốn chỉ muốn nói đùa, nhưng không ngờ Túc Ninh thật sự lại nói ra những lời dễ nghe đến vậy, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy tình yêu.Chân Minh Châu cắn môi, nói: "Nếu anh cứ khen ngợi em như vậy thì em sẽ kiêu ngạo."Túc Ninh liền nói: "Cứ việc kiêu ngạo, em như thế nào cũng đều rất tốt."Chân Minh Châu: "Ồ?""Em có nhiều ưu điểm như vậy đương nhiên là có thể kiêu ngạo." Túc Ninh khen ngợi Chân Minh Châu, giọng nói còn mang theo vẻ đắc ý, người tốt như vậy hiện là bạn gái của anh. Về sau sẽ trở thành vợ anh nha.Chân Minh Châu nhìn ra Túc Ninh đang rất đắc ý, liền bật cười: "Anh cũng rất tốt nha."Một người hết lòng yêu thương cô, nghĩ đến đây Chân Minh Châu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, cô nhìn trái nhìn phải, không có một bóng người.Cô do dự một chút, làm nũng: "Vậy anh bế vào nhà."Túc Ninh: "!!!"Chân Minh Châu: "Nếu không muốn..."Túc Ninh vội vàng ngồi xổm trước mặt cô: "Lên đi, anh cõng em."Chân Minh Châu khẽ cười, chầm chậm đi đến sau lưng Túc Ninh, khoảng cách từ ngoài sân vào đến trong nhà rất ngắn nhưng cả hai đều rất vui vẻ.Túc Ninh: "Anh đi rửa tay, chờ một chút chúng ta chiên thịt viên."Chân Minh Châu: "Sáng mai rồi chiên, chút nữa chúng ta cùng nhau treo đèn lồng đi, mỗi năm nhà chúng ta đều sẽ treo đèn lồng."Túc Ninh: "Được."Đèn lồng mà Chân Minh Châu nói không chỉ là đèn lồng cỡ lớn mà còn có nhiều kiểu đèn lồng nho nhỏ. Cô rất thích treo đèn lồng nhỏ trong sân, mặc dù không được sáng lắm nhưng lại rất đẹp, còn mang đậm nét đặc trưng của ngày tết.Thật ra từ rất lâu cô đã không còn treo đèn lồng vì cảm thấy quá giống trẻ con. Nhưng cô lại muốn Túc Ninh cảm nhận được không khí sôi động, rực rỡ của ngày tết.Chân Minh Châu: "Mỗi dịp tết đến, nhà chúng ta đều sẽ treo cặp đèn lồng này ở cổng lớn, sau tháng giêng mới có thể lấy xuống."Túc Ninh không cần thang, trực tiếp nhảy một phát là có thể treo đèn lồng lên.Hai mắt Chân Minh Châu mở to, kinh ngạc: "Anh cũng quá lợi hại nha?"Được bạn gái khen ngợi, khoé miệng Túc Ninh dần cong lên rồi ừ một tiếng.Sau đó còn nói: "Về sau nếu gặp những việc này thì cứ giao cho anh."Chân Minh Châu cũng không khách sáo với anh, mỉm cười đáp: "OK."Hai người bận rộn như con thoi, Chân Minh Châu còn nhớ rõ vấn đề của Túc Ninh khi mở cửa, nên trực tiếp mở cổng lớn ra rồi cố định cánh cổng lại, như vậy cũng tiện để mọi người đi lại. Nhưng nếu đi lên núi hay đến cổng lớn nhà bọn họ thì không thể nhìn thấy tình hình trong sân.Túc Ninh giống như chú thỏ vậy, à không, thỏ thì không xứng lắm, nên nói là không khác gì liệp báo cả. Anh có thể trực tiếp thông qua mái hiên cửa sổ nhảy lên tầng hai, ngay sau đó liền treo những chiếc đèn lồng nhỏ bên dưới cửa sổ, không những vậy động tác còn vô cùng nhanh gọn.Chân Minh Châu vừa xem vừa vỗ tay đến khí thế ngất trời: "Anh cũng quá tuyệt vời, siêu lợi hại."Túc Ninh khẽ cong môi, anh rất thích nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Chân Minh Châu.Anh đưa tay về phía Chân Minh Châu, nói: "Em còn có việc gì thì cứ nói hết với anh, anh sẽ làm."Tuy lúc người trong thôn vừa dọn đi, Chân Minh Châu cảm thấy bản thân dường như lượng công việc của mình ngày càng nhiều lên, không thể tiếp tục thuê người giúp việc, nhưng hiện tại mọi chuyện có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Túc Ninh đã tiếp nhận rất nhiều công việc của homestay.Trong suốt thời gian qua anh vẫn luôn âm thầm làm việc.Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn Túc Ninh, nói: "Anh thật sự rất tốt."Túc Ninh cười rõ hơn, nói: "Vậy em luôn phải thích anh đấy."Chân Minh Châu nghe vậy bật cười, chớp chớp mắt, mang theo vài phần mưu ma chước quỷ, miệng cười tủm tỉm, ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Anh cúi đầu xuống đi."Túc Ninh: "Hả?"Chân Minh Châu nghiêm mặt: "Anh cúi đầu xuống, em có một bí mật muốn nói với anh."Túc Ninh không biết Chân Minh Châu muốn nói chuyện gì, nhưng cũng rất nghe lời mà cúi đầu. Trước giờ Chân Minh Châu nói một anh sẽ không nói hai.Không nhưng nhị gì cả. Chân Minh Châu luôn đúng.Vì thế anh nhanh chóng cúi xuống: "Chuyện gì?"Chân Minh Châu đột nhiên nhón mũi chân hôn lên mặt anh một cái thật kêu.Túc Ninh lập tức mở to mắt, khiếp sợ nhìn Chân Minh Châu: "Em!"Anh vuốt vuốt gương mặt mình, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.Nhưng rất nhanh trong mắt tràn ngập niềm vui, khóe miệng vô thức giương lên, nói: "Em... em thích anh."Cô hôn anh, chủ động hôn anh, cô cũng rất thích anh, Túc Ninh cảm thấy đây là việc hạnh phúc nhất trên đời, không còn chuyện gì có thể khiến anh hạnh phúc hơn vậy."Em hôn anh, em vậy mà hôn anh."Chân Minh Châu gật đầu, cô không ngờ mình có thể chủ động như vậy, nhưng cảm giác này cũng không tệ nha.Ai bảo cô là người hiện đại còn Túc Ninh là người cổ đại làm gì.Hẳn là cô nên "chủ động" một chút, bởi vì cô "học rộng hiểu nhiều" nhà.Chân Minh Châu mím môi, trong mắt có chút mơ hồ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Em..."Cô dịu dàng nũng nịu, nói: "Em không thể hôn anh sao?"Túc Ninh: "Có thể!"Anh đáp cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ vui vẻ."Có thể, như thế nào cũng được. Anh rất thích em nên anh rất vui vì em cũng thích anh."Niềm vui của Túc Ninh quá rõ ràng, cả người như lơ lửng trên mây, niềm vui cũng truyền sang cho Chân Minh Châu khiến cô cũng vui vẻ theo, dường như hạnh phúc của con người chỉ đơn giản vậy thôi. Trước kia Chân Minh Châu cho rằng yêu đương là chuyện nhàm chán nhất, chỉ tổ lãng phí thời gian, nhưng khi ở bên cạnh Túc Ninh cô cảm thấy bản thân thật sự rất vui vẻ, dường như bọn họ ở bên nhau cũng không tệ.Chân Minh Châu: "Anh phải biểu hiện tốt một chút, cố gắng từ bạn trai thăng chức thành chồng em nhé."Túc Ninh nghiêm túc gật đầu, cười tủm tỉm: "Anh sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, em cứ chờ xem."Lúc này anh cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào: "Anh còn có thể làm rất nhiều việc, anh..."Đột nhiên Túc Ninh im bặt, ánh mắt nhìn về phía cửa, sắc mặt cũng thay đổi.Chân Minh Châu nghi hoặc: "Anh làm sao vậy?"Cô cảm thấy có chút kỳ quái, sao đột nhiên Túc Ninh lại im lặng vậy, sắc mặt cũng lạ lắm; cô quay đầu lại nhìn về phía cổng lớn, nói: "Chẳng lẽ còn có hồng thủy mãnh thú... ôi mẹ ơi."Quả nhiên ngoài cổng có người.Còn là người đặc biệt quan trọng.Cô nhìn thấy... ba mình - đồng chí lão Chân đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa.Mặt Chân Minh Châu lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Ba, ba đã về?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận