Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 52: Chương 52: Người Hữu Dụng 4
Chương 52: Chương 52: Người Hữu Dụng 4
Tuy rằng, Vu Thanh Hàn ghét bỏ người này có rận nhưng anh vẫn lục soát cẩn thận từ trên xuống dưới một lần. Anh lấy ra được một cái lệnh bài cùng túi tiền. Bên trong, có vài đồng tiền cùng với một khối ngọc bội.Vu Thanh Hàn nhìn kỹ ngọc bội, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: "Chân Minh Châu học văn vật, chắc sẽ biết cái này." Anh nói chuyện mà không lo lắng người áo đen sẽ biết.Người áo đen cắn chặt răng: tiền tài là vật ngoài thân!Nhưng lệnh bài..."Ngươi mau trả lệnh bài lại, ta tha cho ngươi con đường sống."Vu Thanh Hàn suýt bị sặc, anh lắc đầu cảm khái: "Ngươi không nhìn ra tình huống hiện tại sao, là ai trong tay ai?"Sau đó lấy tất cả đồ vật đi, mỉm cười: "Tịch thu."Anh nghiêm túc tuyên án: "Có ý đồ hại người, đây là bồi thường."Người áo đen không biết nói gì.Vu Thanh Hàn: "Ngươi là sát thủ nhưng quá nghèo, đến một thỏi vàng cũng không có, kém thật."Người áo đen: "!!"Vu Thanh Hàn tiếp tục công kích bằng lời nói: "Một người đàn ông lại có rận, nên cạo trọc đầu đi thôi, như vậy cũng sẽ không lây rận sang cho tôi."Người áo đen: Thà chết vinh hơn sống nhục.Hắn dùng sức giãy giụa, chỉ là trên người có vết thương, đã vậy còn bị quấn thành kén nhộng.Hắn chửi tục một tiếng "Mẹ nó", như thế nào lại trói người khác như vậy.Đây là cố ý vũ nhục người khác!Hắn không muốn làm hòa thượng!Vu Thanh Hàn không có ý làm nhục người khác, chỉ đơn thuần muốn sạch sẽ. Anh không cho phép việc lây rận sang người khác."A!!!" Người áo đen thét chói tai, nhưng Vu Thanh Hàn không thèm để ý.Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Ngươi biết không? Nhiều người nói rằng, người không thể đắc tội nhất chính là đại phu."Kén nhộng biến thành đầu trọc, hắn nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, lại nghe anh nói: "Mà đại phu không thể đắc tội nhất gọi là Vu Thanh Hàn."Anh cười, chỉ vào chính mình: "Tôi tên Vu Thanh Hàn, là người rất hẹp hòi."Người áo đen trọc đầu gắt gao nhìn thẳng về phía Vu Thanh Hàn, anh lại gần túm cả người hắn lên, rõ ràng bề ngoài không khác gì tên tiểu bạch kiểm nhưng sức lực không như thư sinh yếu đuối.Người áo đen bị Vu Thanh Hàn kéo ra cổng, anh lấy bút ghi âm ra, nói: "Tháng 5, lần đầu tiên thí nghiệm, ngày mưa, mở cửa..."Anh trói người áo đen, mở cổng rồi đẩy người ra ngoài."Lần thí nghiệm đầu tiên: rừng rậm."Anh đem người kéo trở về, ra lệnh: "Mở cửa đi."Người áo đen vẫn bất động như núi.Vu Thanh Hàn rút côn điện ra, mỉm cười: "Xem ra ngươi vẫn muốn cảm thụ cảm giác bị điện giật."Người áo đen hoàn toàn không biết người này rốt cuộc muốn làm gì, chỉ cảm thấy thần bí, hắn cắn răng nói: "Ta tuyệt không sẽ... A!"Sau đó Vu Thanh Hàn tại túm người áo đen quay về phòng, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.Người áo đen: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"Vu Thanh Hàn: "Không liên quan đến ngươi, chỉ là vật thí nghiệm, không cần nhiều lời."Lại đẩy người, theo đó là tiếng hét thảm thiết không dứt bên tai.Vốn dĩ, Nguyên Tuấn đang ngồi trên giường xem phim, nhưng từng đợt tiếng thét thảm thiết vang lên khiến hắn có chút do dự nhìn ra ngoài cửa sổ.Vu thần y thật sự sẽ không hành hạ người nọ đến chết sao?Có khi nào lời hắn nói sẽ thành sự thật không?Thoạt nhìn, Vu thần y không giống người tàn nhẫn độc ác.Nhưng tiếng hét này cũng quá thảm thiết.Nguyên Tuấn không còn tâm trạng tiếp tục xem phim, còn Vu Thanh Hàn nhìn trời mưa càng nhỏ, cảm thấy mưa đã sắp tạnh.Mà trời tạnh mưa là thời điểm mấu chốt.Bởi vì, sau khi mưa tạnh, Lý Quế Hoa mở cửa liền có thể về nhà, còn Chân Minh Châu thì không.Như vậy, vấn đề không nằm trên cánh cửa mà là ở người mở cửa.Vu Thanh Hàn làm việc rất nghiêm túc, anh cầm bút ghi âm, vẫn luôn tiến hành thí nghiệm liên tục nhiều lần. Mặc dù không bị đánh, không bị khổ hình, nhưng bị đẩy tới đẩy lui như vậy, điện giật liên tục cũng khiến người áo đen muốn nổi điên.Đôi khi, nếu thật sự bị bức cung hắn còn có thể chống đỡ được, nhưng hiện tại... thật nhục nhã mà.Hơn nữa, người này quá thần bí. Càng không biết càng cảm thấy đáng sợ."A... tên điên này, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên.""Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.""A... ngươi rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.""Là đàn ông thì đánh nhau một trận sống chết."Nguyên Tuấn lặng lẽ bịt kín đôi tai mình lại, quả nhiên mình khách khí, khom lưng cúi đầu từ ban đầu là đúng.Tuy hắn chỉ ở đây một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ để hắn học được một đạo lý: Nếu không đủ thực lực thì phải thành thật, ngoan ngoãn, khom lưng cúi đầu, bất luận là đối mặt với anh trai hay chị gái chỉ cần bán manh, dễ thương một chút là có thể sống lâu.Nếu ngay từ đầu hắn dùng vũ lực, kết quả...Hiện tại, hắn không chỉ có người trị bệnh, được xem phim, có thức ăn cùng đồ ăn vặt thật ngon.Mà ông anh ngoài cửa chỉ có thể cuồng nộ trong vô vọng, không biết còn gặp những chuyện gì, thật đáng sợ.Nguyên Tuấn nhỏ giọng thì thầm: "Bà chủ cũng mặc kệ nha."Lại nghĩ, nếu bà chủ mặc kệ chính là đã ngầm đồng ý.Vừa rồi bà chủ cũng không đến đưa cơm, chẳng lẽ đã bị thương?Nguyên Tuấn lập tức lo lắng, mím chặt môi, đến phim cũng xem không vô.Phim truyền hình dù quan trọng thế nào cũng không bằng bà chủ.Chỉ là bà chủ không thích hắn đi lung tung, hắn do dự không biết có nên đi ra ngoài không.Đi hay không đi? Nguyên Tuấn cảm thấy vô cùng rối rắm. Mà lúc này, Chân Minh Châu sau khi ngủ một giấc đã mơ màng tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận