Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 228:

Chương 228:
Chương 228:
Đúng như dự đoán, hai ngày sau trời không đổ mưa, nhưng Chân Minh Châu lại không hề lo lắng, cô nhờ Túc Ninh ra mở cửa, quả nhiên mấy người Bạch Viễn đã chờ ở cửa.Thành thật mà nói, cảnh tượng này thực sự rất đáng sợ. Khi trời không mưa thì hoàn toàn không thể nhìn thấy quán trọ Xuân Sơn, ở bãi đất trống bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng, phía sau cánh cổng có người đang đứng chờ bọn họ.Đến Bạch Viễn còn hoảng sợ thì đừng nói đến những người khác.Nhưng những người được Trương Lực sắp xếp đi theo đến đây có "kiến thức rộng rãi" hơn một chút, nên có thể chịu đựng được. Còn hai vị công tử thì dáng vẻ chật vật ngồi bẹp xuống đất.Túc Ninh im lặng nhìn hai người họ, sau đó nghiêng người, nói: "Mọi người chuyển hàng hoá trước đi."Bạch Viễn hít sâu một hơi, liền thấy Chân Minh Châu đang đứng ở trong sân mỉm cười nhìn bọn họ.Bạch Viễn chắp tay chào hỏi, sau đó lại hít một hơi rồi an bài thuộc hạ vận chuyển mấy rương hàng hoá ra ngoài.Lúc này, Bạch Viễn mới lên tiếng: "Bà chủ, tôi đã mang người đến."Đúng thật là mang đến.Vì hiện giờ hai vị này đều ngồi bệt xuống đất, cả người run rẩy, nét mặt đầy kinh hãi.Chân Minh Châu: "Bọn họ vẫn ổn chứ?"Bạch Viễn: "Bọn họ đều không tin chuyện quỷ thần nên bị dọa mà thôi, sẽ không có việc gì đâu, dần dần rồi sẽ quen thôi."Bạch Viễn nâng mắt, Trương Lực lập tức bước đến đỡ hai người đứng dậy.Ông giới thiệu bọn họ với nhau: "Vị này là bà chủ của quán trọ Xuân Sơn, họ Chân; còn vị này là..."Ông vốn không nghĩ Túc Ninh sẽ ra ngoài hỗ trợ nên có chút do dự. Túc Ninh thấy vậy liền trực tiếp mở miệng: "Tôi là tiểu nhị ở đây."Bạch Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Hai người này là vãn bối của tôi, bọn họ gặp rắc rối nên đến đây lánh nạn một thời gian. Người này là Từ Nhất Ninh, người còn lại là Văn Khâm; làm phiền bà chủ và vị tiểu ca này giúp tôi chăm sóc bọn họ."Chân Minh Châu nhìn hai người kia, thầm nghĩ quả nhiên Túc Ninh đoán không sai. Có lẽ là do đi đường tàu xe mệt nhọc, nên trông hai người rất tiều tụy, nhưng chỉ cần nhìn quần áo liền biết là điều kiện gia đình không tồi, đi lánh nạn nhưng vẫn mặc cẩm y tơ lụa.Cô đã gặp qua nhiều người rơi vào hoàn cảnh khó khăn, trên người đều mặc quần áo làm từ vải dệt thông thường, rất thô ráp.Về ngoại hình thì hai người này giống với Vu Thanh Hàn, đều là những mỹ nam trắng trẻo anh tuấn. Nhưng có lẽ bọn họ đúng thật là rất mệt mỏi, trên đường đi hẳn là gặp không ít khó khăn; bởi vì mặt dù mặt mũi anh tuấn nhưng râu ria thì xồm xoàm, tóc tai rối loạn, quần áo nhăn nhúm.Trong lúc Chân Minh Châu đánh giá bọn họ, thì hai người này cũng đang đánh giá cô. Hôm nay Chân Minh Châu mặc cổ trang, bộ quần áo này cũng là do Vương thị làm cho cô, một thân xanh nhạt vô cùng phiêu dật.Chân Minh Châu không làm những kiểu tóc cổ trang phức tạp mà chỉ búi hai búi tóc tròn, nhưng cũng vì vậy mà trông cô trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, thoạt nhìn không khác gì thiếu nữ.Cô không trang điểm, gương mặt trong trẻo, dung mạo này có thể sánh với thiên tiên.Hai người quan sát rồi lặng lẽ đánh giá, đột nhiên nghe thấy cô nói: "Nếu đã đến đây thì vào nha đi. Hai người định ở chung một phòng hay ở riêng? Tôi không quan tâm hai người ở chung hay ở riêng, nhưng đến chỗ này thì phải tuân theo quy định do tôi đặt ra. Nếu không có việc gì thì không nên đi lung tung, chỉ có ở trong phòng mình; nếu muốn hít thở không khí thì có thể ra ngoài sân nhưng không được phép ra khỏi cổng. Nếu hai người ra ngoài đó mà xảy ra bất trắc gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."Cô lại nói thêm: "Nơi này ngẫu nhiên sẽ có khách đến ở trọ, nên hai người cố gắng đừng làm phiền đến người khác."Cô nói hết những điều cần chú ý, cách nói chuyện dứt khoát và lưu loát.Văn Khâm và Từ Nhất Ninh liếc nhìn nhau, cả hai đã hiểu được câu nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Vị thiếu nữ này nhìn bề ngoài rõ ràng là một tiểu mỹ nhân dịu dàng xinh đẹp, nhưng nói chuyện lại rất lưu loát và dứt khoát.Vốn dĩ hai người bọn họ đến đây là để lánh, nên dù Chân Minh Châu không dặn dò thì bọn họ cũng sẽ không đi lung tung, chẳng lẽ không sợ bị người khác nhìn thấy chắc?Hai người đều gật đầu, chắp tay thi lễ nói: "Bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."Chân Minh Châu: "Vậy hai người định ở riêng hay ở chung với nhau?"Từ Nhất Ninh: "Chúng tôi ở chung một phòng là được."Nếu ở riêng thì bọn họ cảm thấy không yên tâm, hơn nữa ở cùng một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.Chân Minh Châu: "Được, vậy hai người ở căn phòng thứ hai bên phải đi."Thật trùng hợp là căn phòng này ở ngay bên cạnh phòng Túc Ninh, ánh mắt Túc Ninh dần trở nên thâm thúy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.Chân Minh Châu: "Hai người mau vào trong đi, chẳng lẽ cứ định đứng ở cửa nói chuyện như vậy sao, khi lão hổ đến còn phải chạy trốn đó."Hai người vừa nghe thì sắc mặt liền trắng bệch, nhanh chân chạy vào nhà.Tuy rằng lúc nãy gặp phải một chuyện kỳ lạ đó là một cánh cửa đột ngột xuất hiện ở bãi đất trống, nhưng Bạch lão sư nhất định sẽ không gạt bọn họ, hơn nữa mọi người đi ra đi vào dọn đồ cũng không phát hiện chuyện gì dị thường. Nếu so sánh với việc bị lão hổ ăn thịt thì nơi này vẫn an toàn hơn một chút.Chân Minh Châu: Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôiChẳng lẽ đã hù dọa bọn họ?Chỉ là Chân Minh Châu không biết bọn họ đã đến đây trước một ngày. Bởi vì thân phận bọn họ quá đặc biệt nên không thể ở lại dịch quán, mà buổi tối hôm đó đã đi vào rừng. Một đêm này liên tục vang lên tiếng hổ gầm khiến bọn họ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.Nghĩ lại cũng đúng, dù gì bọn họ đều là mấy cậu ấm sống ở kinh thành nên chưa từng gặp qua những chuyện này. Vì thế bị doạ đến hai chân mềm nhũn, cũng may là bọn họ không bị dọa đến mức "đi tè" ra quần.May mắn là bọn họ còn biết hổ thẹn, nhưng khi nhắc lại vẫn cảm thấy sợ hãi.Bởi thế khi nhắc đến lão hổ, bọn họ đều không do dự chạy nhanh vào nhà. Lúc này đừng nói đến cái gì mà phong độ hay không phong độ, tính mạng quan trọng hơn hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận