Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 168:
Chương 168:
Bọn họ tính không sai, hai huynh đệ Tiền gia đúng thật là đã về đến nhà. Tối hôm qua bọn họ đã đến nhà, vừa về đến nhà liền bắt đầu phân chia hàng tết cho hai nhà, cũng bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.Thời điểm hai nhà Tiền lão đại và Tiền lão nhị ngồi chung với nhau, Tiền lão đại lại nhịn không được cảm khái: "Cũng may cô mấy đứa tìm được biện pháp này, nếu không thì không biết cuộc sống của hai nhà chúng ta như thế nào."Tiền lão nhị thì nghĩ có lẽ hắn đã không giữ được mạng, ban đầu đến tiền xem bệnh cũng không có, nhưng hiện tại lại có thể đón mừng năm mới, chuyện này ít nhiều đều nhờ đại tỷ.Đồng thời, thôn bọn họ nhờ bán được số lượng lớn hải sản, đủ loại mà không hề chọn lựa, những thứ trước kia không bán được thì hiện tại đều bán hết, nên mọi nhà đều có thể đặt mua thêm một chút hàng tết.Bọn họ đều rất biết ơn, ước gì ngay bây giờ thời tiết ấm hơn để bọn họ ra biển đánh bắt thêm nhiều hải sản.Mặc kệ về sau thế nào, chỉ cần hiện tại có thể trải qua một năm sung túc, tốt đẹp là được.Bởi vì một hành động nhỏ của Chân Minh Châu lại vô tình giúp hai thôn làng có được cuộc sống ấm no, trải qua một năm sung túc.Mà lúc này Chân Minh Châu lại đang lái xe đến sân bay để đón ba Chân.Hiếm khi ba Chân ngồi khoang hạng nhất, bởi vì ông trở về tương đối trễ nên khoang phổ thông đã hết vé. Lúc đó lão Chân vì muốn tiết kiệm tiền nên định ngồi xe lửa, nhưng ông không biết rằng mình đã quá xem nhẹ lưu lượng khách đi lại trong dịp năm mới.Vé máy bay không mua được còn muốn ngồi xe lửa sao?Mơ mộng hão huyền.Vé xe lửa càng khó mua hơn.Không có cách nào khác, đồng chí lão Chân chỉ có thể nhịn đau mua vé máy bay khoang hạng nhất. Vừa xuống máy bay ông là nhóm người đi ra đầu tiên, từ xa Chân Minh Châu đã nhìn thấy ba mình, giữa một đám người mặc tây trang mang giày da thì đồng chí lão Chân tựa như một đại ca xã hội đen.Chân Minh Châu liên tục phất tay: "Ba! Ba! Con ở chỗ này!"Một người lớn lên xinh đẹp thì đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý. Chân Minh Châu chỉ vừa đứng đây thì đã có vài người mượn cớ đến hỏi xin số điện thoại, nhưng đáng tiếc tất cả đều bị cô cho ăn bế môn canh. Nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người chú ý đến cô.Mọi người đều thấy cô cao hứng, phải nói rằng người này khi cười trông xinh đẹp hơn rất nhiều lần so với lúc không cười.Cả người mang theo hơi thở của thành xuân, tràn đầy sức sống.Chân Minh Châu: "Ba."Lão Chân đẩy hành lý đi ra, thấy con gái mình thì rất vui vẻ: "Ai ui con gái, khí sắc thật tốt nha."Chân Minh Châu đánh giá ba mình, gật đầu nói: "Ba cũng vậy."Tuy ba cô dường như đen hơn trước một chút, nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn.Từ bọn họ có thể nhìn ra, quả nhiên người không có áp lực kinh tế sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn."Thế nào? Chuyến du lịch này khá vui phải không ạ?"Lão Chân: "Không tồi, đặc biệt vui vẻ, đi đến nơi nào ba cũng đều chụp ảnh, chờ đi thăm mộ mẹ con ba sẽ đốt cho bà ấy xem."Mọi người xung quanh: Hai người có cần ở nơi này thảo luận vấn đề kinh khủng như vậy không?Tuy rằng bọn họ rất muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng thoạt nhìn thì ông chú này có vẻ không dễ chọc.Mà lúc này ông chú nhìn có vẻ không dễ chọc đang đẩy vali, đôi khi là con gái ông ấy đẩy.Vừa ra khỏi sân bay, ông liền hỏi: "Xe đậu ở chỗ nào?"Chân Minh Châu cười tủm tỉm, nói: "Bên kia ạ."Giọng nói mềm mại, có chút làm nũng của cô vang lên: "Ba, một mình con quản lý homestay thật mệt mỏi."Lão Chân: "Vậy thì quá tốt, chúng ta cho thuê cả homestay rồi cùng nhau đi du lịch. Từ khi bắt đầu đi du lịch, ba cảm thấy phải đi nhiều nơi thì cuộc sống mới có ý nghĩa."Chân Minh Châu cạn lời.Lão Chân: "Bây giờ là dịp để hai cha con chúng ta cùng nhau hành tẩu giang hồ, biết đâu trên đường đi con còn có thể nhặt được đồ tốt."Chân Minh Châu trả lời một cách kiên định: "Con đây mới không cần."Cô cảm thấy ở lại và kinh doanh homestay càng có ý nghĩa hơn.Chân Minh Châu: "Con ở nhà xem video cũng có thể nhìn thấy đủ loại phong cảnh."Xem video có thể nhìn thấy nhiều cảnh sắc khác nhau, nhưng xem video lại không nhìn thấy những chuyện xảy ra ở cổ đại, cũng không thể tiếp xúc với những dạng người khác nhau. Tính ra thì cô vẫn thích cuộc sống hiện tại hơn.Vì thế, cô nhất quyết không đi đâu cả.Hơn nữa cô vốn là một trạch nữ chính hiệu."Có lẽ về sau sẽ có một nơi mà con muốn đến, nhưng hiện tại con chưa nghĩ đến việc đi du lịch. Nếu có thời gian thì ở nhà thật tốt."Lão Chân cũng hiểu được tính cách con gái mình, ông xoa đầu Chân Minh Châu, nói: "Con đó, suốt ngày chỉ thích ngồi ở nhà, không hoạt bát như lúc còn nhỏ gì cả."Chân Minh Châu: "Không có nha, khi còn nhỏ con cũng rất lưu luyến gia đình."Lão Chân: "A" lên một tiếng.Cũng không biết lúc nhỏ là ai cả ngày lén chạy ra ngoài một mình, không khác gì con khỉ con phá phách.Chỉ là người làm cha như ông lại không nỡ nói toẹt ra, chỉ nói: "Con nói cái gì thì chính là cái đó."Chân Minh Châu cười hì hì một tiếng.Cô vào trong xe, ngồi ở vị trí ghế lái, nói: "Nào lão Chân, hôm nay con sẽ để ba cảm nhận phong thái xe thần vạn người mê của con gái ba."Ba Chân: "Dù là xe thần thì cũng phải tuân thủ luật lệ giao thông, con nhìn xem nội thành là nơi có thể lái xe một cách tuỳ ý sao? Chú ý tốc độ giới hạn."Đừng nhìn bề ngoài ba Chân nhìn như đại ca xã hội đen nhưng thật ra lại là một người rất tuân thủ pháp luật.Chân Minh Châu phiền muộn, thở dài sâu kín: "Chẳng lẽ ba không nghe ra là con gái ba đang khoác lác sao?"Ba Chân: "Đương nhiên là nghe ra nhưng vẫn phải nhắc nhở con một chút, ba là ba ruột của con đó."Chân Minh Châu làm mặt quỷ với ba mình, nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, con đã đặt chỗ trước rồi, bây giờ đến đó là vừa kịp lúc."Ba Chân: "Ai ui, nếu muốn ba nói về điểm trừ duy nhất khi ở bên ngoài thì đó chính là món lẩu. Con cũng biết món lẩu ở những nơi khác không chính tông như ở chỗ chúng ta. Tuy rằng nhiều chỗ nấu ăn cũng rất ngon nhưng cảm giác thì rất khác..."Chân Minh Châu: "Vậy thì còn chờ gì nữa? Con sẽ dẫn bà đi ăn." thử.""Xuất phát!""Đi nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận