Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 130: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 5

Chương 130: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 5
Chương 130: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 5
Mắt thấy ba đứa bé đều đã ngủ, Vương thị liền hỏi chồng mình: "Cha bọn nhỏ, chàng thấy thế nào?""Ta cũng không hiểu, bất quá ta nghĩ nơi này có thể là phủ đệ của thần tiên.""A." Vương thị nhỏ giọng hô lên, nhưng lại không phải đặc biệt kinh ngạc"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"Cốc Chi Tề lắc đầu: "Ta cũng không rõ, nhưng nếu nơi này đúng thật là phủ đệ của thần thiên thì đối với chúng ta thì đây có lẽ là một cơ hội.""Chàng muốn lưu lại đây?"Cốc Chi Tề: "Chúng ta cứ chạy trốn như vậy cũng không phải cách, dù trốn về quê cũng chưa chắc có thể thoát được. Hơn nữa, đoạn đường về quê còn rất dài, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Chúng ta có thể kiên trì đi về quê được không? Hiện tại chỉ mới đi một đoạn đường ngắn đến đây đã như vậy, ta cũng không biết chúng ta có thể bình an trở về hay không.""Nhưng nếu đây là nơi ở của thần tiên e rằng sẽ không thể thu lưu chúng ta suốt đời, đây không phải là nơi người bình thường có thể ở lâu dài. Có thể giúp đỡ chúng ta trong lúc nguy nan, nhưng chắc chắn không thể để chúng ta trụ lại trong thời gian dài."Đừng nhìn Vương thị chỉ là một phụ nhân suốt ngày lo việc hậu trạch, nhưng thật ra lại hiểu biết không ít."Ta biết, ta không phải muốn lưu lại nơi này, nhưng là chúng ta có thể tìm một thôn làng gần đây để trụ lại.""Chàng không sợ bị người tìm được sao?"Cốc Chi Tề: "Nếu thật sự bị tìm được thì chúng ta đi đến nơi nào cũng đều sẽ bị tìm được. Như vậy không bằng tin tưởng rằng ở lại đây sẽ được che chở, chúng ta ở xung quanh đây có thể đảm bảo bình an.""Chàng nói đúng.""Cha bọn nhỏ, ta thấy bà chủ dường như thích thêu thùa. Chàng nói xem nếu ta dùng đồ thêu trao đổi với cô ấy một chút lương thực thì có được không?"Cốc Chi Tề ngẩn ra.Vương thị đếm ngón tay liệt kê từng việc chị chồng mình nghe: "Chúng ta vừa đến, cô ấy liền khen túi tiền của đại tỷ nhi đẹp."Lại nói: "Chiếc áo choàng lúc nãy cô ấy mặc trông rất khó coi. Ta thấy dù kiểu dáng quần áo cô ấy mặc khác với chúng ta, nhưng đều rất đơn giản, không hề thêu hoa. Làm gì có ai không thích cái đẹp! Dù là thần tiên cũng vậy. Nên ta nghĩ có thể trao đổi với cô ấy.""Như vậy... có phải không được tốt lắm?"Vương thị ngồi dậy, nói: "Ngược lại, ta cảm thấy không có gì là không tốt, là do chính bà chủ đã nói qua."Cô ấy nói tiếp: "Ta thấy bà chủ là người tính tình sảng khoái. Tuy rằng vừa mới gặp mặt, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được. Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần quá cổ hủ. Nói không chừng cô ấy cũng sẽ thích, chàng nói có đúng không? Nếu chúng ta đã quyết định tìm một chỗ quanh đây để trụ lại thì phải có cái phòng thân. Hiện tại có lương thực là tốt nhất, chúng ta có thể không ăn nhưng mấy đứa nhỏ không thể không ăn..."Cốc Chi Tề cầm tay vợ mình, nói: "Ta hiểu rồi, đều nghe theo nàng."Sau khi hai vợ chồng thương lượng tốt mọi việc, họ mang theo những khát khao đối với tương lai từ từ tiến vào mộng đẹp.Sáng sớm hôm sau, bông tuyết vẫn rơi lả tả không ngừng.Sáng sớm, Trương Lực liền đến đây xin một nồi canh nóng.Trước kia, bọn họ không nói với Chân Minh Châu rằng họ đang ẩn nấp gần đây, cũng xấu hổ không dám đến đây. Nhưng hiện tại liền không khách sáo, sáng sớm đã mang theo bạc đến "mua cơm sáng."Chân Minh Châu xoa đôi mắt đi ra mở cửa.Mấy người đúng là sẽ sử dụng chuông cửa, mới sáng sớm liền đến ấn chuông.Cô nói: "Sư phụ à, anh sao có thể làm vậy? Sáng sớm đã đến phá giấc mộng của người khác."Trương Lực ngượng ngùng vò đầu, hắn vậy mà quên mất tiên nữ ngủ dậy rất trễ.Hắn nói: "Thật xin lỗi, tôi..."Chân Minh Châu xua tay: "Xin lỗi thì không cần, chỉ cần về sau nếu muốn đến thì đến trễ một chút nha."Cô thật khổ mà, sáng sớm đã phải nấu sủi cảo; tuy nhiên dù ngoài miệng oán giận, nhưng vẫn cho nhiều gừng băm vào trong canh: "Trời lạnh, uống canh gừng cho ấm người."Cô hỏi thêm: "Hiện tại, mọi người đang cắm trại bên ngoài sao?"Trương Lực: "Chúng tôi dựng một cái lều đơn sơ. Bây giờ trời lạnh nên không có cách nào để xây nhà hoàn chỉnh, chỉ có thể chắp vá trước. Đầu xuân năm sau sẽ khởi công."Thật ra Chân Minh Châu có thể cho bọn họ ở đây, nhưng cô cũng hiểu những lúc trời không mưa thì không thể xuất hiện ở cổ đại. Vì thế, cô không thể nào để bọn họ đến đây ngủ lại vào mỗi buổi tối.Chân Minh Châu: "Tôi cũng không có biện pháp, vì quán trọ của tôi không phải mỗi ngày đều xuất hiện ở đây."Chuyện này Trương Lực hiểu được.Thậm chí, hắn còn nắm được quy luật: vào những ngày mưa hay tuyết rơi quán trọ sẽ xuất hiện, còn những thời điểm khác thì không.Tuy rằng Trương Lực không biết nguyên nhân là gì, nhưng cũng không tiết lộ việc này với người khác.Hắn nói: "Như vậy nếu thời tiết không tốt có thể đến đây ở tạm đúng không?"Chân Minh Châu cười, gật đầu: "Như vậy thì được."Đột nhiên, cô nảy ra một ý tưởng, nói: "Ở đây tôi có bán vật dụng giữ nhiệt, anh muốn mua không?"Trương Lực: "???"Vật dụng giữ nhiệt là cái gì?Nhưng nếu tiên tử đã hỏi thì nhất định là đồ tốt."Mua, phải mua!"Chân Minh Châu cười nói: "Anh xem, chỗ tôi có bao đầu gối, ủng dày, áo khoác bông cỡ lớn..."Trương Lực gãi đầu, không nhịn được đành nói thẳng: "Cái kia..."Chân Minh Châu ngẩng đầu: "Sao?"Trương Lực: "Kỳ thật, tôi muốn mua phích nước nóng của cô."Chân Minh Châu cúi đầu nhìn phích nước nóng kiểu cũ của nhà mình, im lặng lâm vào trầm tư.Phích nước nóng này rất thịnh hành vào khoảng ba bốn mươi năm trước. Sở dĩ nhà cô có nhiều là do ba Chân ham rẻ nên mua, cảm thấy có thể sử dụng ở homestay. Chỉ là sau khi Chân Minh Châu trang hoàng lại homestay cảm thấy không thích hợp nên không dùng nữa.Nhưng Chân Minh Châu vẫn lấy bốn cái, để vào bếp dùng riêng.Chỉ là không nghĩ đến lại bị Trương Lực chú ý.Trương Lực hiếm lạ nhìn phích nước nóng, nói: "Cái này vừa đẹp vừa có thể giữ ấm nước trong thời gian dài, thật sự là thứ tốt."Thẩm mỹ của anh chỉ như vậy thôi sao?Thật sự có chút thô tục.Chân Minh Châu yên lặng nhìn trời, ngay sau đó nói: "Được."Cô không sợ loại đồ vật này sẽ phát tán đi nhiều nơi, dù sao cũng không thể bảo quản trong thời gian dài.Chân Minh Châu: "Nếu anh muốn đương nhiên là được."Ánh mắt Trương Lực sáng lên, kích động nói: "A, vậy thì tốt quá!"Chân Minh Châu: Anh thích là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận