Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 151:

Chương 151:
Chương 151:
Có một số người chỉ số tình cảm là số âm, nhưng cũng có không ít người vô cùng nhạy bén; người đầu tiên là Chân Minh Châu, còn người sau là Vu Thanh Hàn.Tuy rằng Vu Thanh Hàn không thường xuyên ở bên cạnh Chân Minh Châu, nhưng chỉ cần tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi anh đã có thể nhận ra được ở đây không chỉ có một người có ý với Chân Minh Châu.Mặc dù chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra nhưng anh cũng không nói cho Chân Minh Châu biết. Tuy Vu Thanh Hàn là một người miệng tiện, lại thích bát quái; nhưng những chuyện như thế này anh sẽ không nói ra.Chân Minh Châu dù sao cũng là người hiện đại, hà tất phải nói với cô những việc phiền não đó!Cô cũng sẽ không đến sống ở cổ đại, nếu vậy thì không nên biết những chuyện này. Bản thân người trong cuộc cũng không dám mở lời, thì người ngoài như anh càng không tiện nói ra.Vì thế, Vu Thanh Hàn chỉ đơn giản nói như vậy, thấy Chân Minh Châu vẫn còn chưa hiểu thì lập tức nói sang chuyện khác, không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa.Chân Minh Châu không hiểu rõ thì tốt hơn.Vu Thanh Hàn trở lại chuyện chính: "Chút nữa tôi sẽ đến tìm chú Lý để vẽ lại bản đồ tuyến đường, sau đó điều khiển máy bay không người lái quay chụp lại hình ảnh."Chân Minh Châu gật đầu: "Cũng được, chúng ta cũng có thể hỏi nhóm người Trương Lực một chút, dù sao bọn họ cũng đã ở trong rừng được một thời gian, hẳn là cũng hiểu biết được chút ít."Vu Thanh Hàn lắc đầu, nói: "Không cần thiết, biết quá nhiều ngược lại càng phức tạp hơn; chúng ta không cần bản đồ của toàn bộ Mãnh Hổ Lĩnh, chỉ cần bản đồ tuyến đường thôi. Hơn nữa, tôi thấy vận khí mấy người Trương Lực cũng như nhau thôi, người chỉ đông người chỉ tây, không chỉ không thể vẽ được rõ ràng mà còn rối loạn hơn.""Tăng nhân" quét rác Nguyên Tuấn tình cờ thu dọn đồ đạc đi đến: "..."Tôi nghe được có người đang chê cười người mình, nhưng không cách nào phản bác lại.Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn thấy Nguyên Tuấn, vẫy tay gọi: "A Cửu, đến ăn sáng."Nguyên Tuấn lập tức bật cười, nói: "Đến ngay, cho tôi thêm chút cay, tôi thấy lạnh nên ăn cay cho ấm người.Chân Minh Châu: "Được. Anh muốn nhiều hay ít thì tự mình thêm vào, đây là..." cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Tóm lại anh chỉ cần biết đây là loại tương ớt không dễ gì có được."Đây chính tương ớt do thím Bàng trong thôn cô tự làm, năm nào cô cũng mua rất nhiều.Nhiều người trong thôn đều là khách hàng thân thiết của thím Bàng, tuy rất nhiều người biết làm tương ớt nhưng họ vẫn thích mua của thím Bàng hơn vì hương vị rất ngon. Nhưng cô không thể nói với Nguyên Tuấn những chi tiết này.Cô duỗi tay múc một thìa tương ớt cho vào nước súp, sủi cảo cay nóng luôn kích thích sự thèm ăn.Nguyên Tuấn ngồi bên cạnh bọn họ, suy nghĩ một chút, hỏi: "Vu thần y, khi nào ngài kiểm tra thân thể cho lão sư tôi?"Vu Thanh Hàn: "Chờ buổi chiều tôi sẽ kiểm tra, tôi còn có chuyện quan trọng cần ra ngoài một chút."Anh nhìn Nguyên Tuấn, hỏi: "Cậu nôn nóng muốn rời khỏi đây sao? Nếu cậu vội đi, tôi có thể kiểm tra cho lão sư của cậu trước."Nguyên Tuấn lập tức nói: "Ngày mai chúng ta mới rời đi, vẫn còn kịp."Vu Thanh Hàn gật đầu đáp ứng.Thật ra Nguyên Tuấn nghe được câu chuyện của bọn họ, nhưng dù nghe được vẫn không hiểu bọn họ nói gì.Nhưng dù sao nơi này cũng có quá nhiều chuyện khó hiểu, bởi vậy hắn cũng không lắm miệng hỏi thêm.Chỉ là... hắn nịnh nọt cười, nói: "Bà chủ, cho tôi một phần gà rán đi?"Lần trước sau khi trở về, hắn cảm thấy món gà rán làm như thế nào thì hương vị đều không đúng lắm, không giống với hương vị hắn đã từng ăn ở đây, nên khiến hắn nhớ mãi không quên. Cũng không biết đến tột cùng là gà rán không hợp khẩu vị, hay ăn gà rán mà không có coca nên mất đi linh hồn.Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nói: "Được, nhưng hiện tại tôi có việc bận, đợi tuyết tạnh rồi lại tính tiếp."Nguyên Tuấn lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn loé lên, sau đó cười nói: "Được."Trời mưa hay tuyết rơi có ý nghĩa gì khác, hắn ở đây lâu như vậy nên đã có thể hiểu ra, chỉ khi thời tiết xấu như vậy bọn họ mới có thể nhìn thấy quán trọ Xuân Sơn. Nhưng còn có ý nghĩa gì khác hay không thì thật sự hắn không nghĩ ra.Không đợi Nguyên Tuấn suy nghĩ thêm, sau khi Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu ăn xong liền bắt đầu bận rộn.Nguyên Tuấn không nhịn được bèn tò mò hỏi: "Hai người làm gì vậy?"Chân Minh Châu thuận miệng đáp: "Chúng tôi định mua hải sản của nhà chú Lý, nhưng việc thường xuyên đi lại Mãnh Hổ Lĩnh quá nguy hiểm, nên chúng tôi tính toán sẽ thiết lập một cơ quan nhỏ để bọn họ không cần đi vào Mãnh Hổ Lĩnh nhưng vẫn có thể trao đổi hàng hoá."Nguyên Tuấn: "Cơ quan nhỏ?"Hắn suy nghĩ đến diện tích của Mãnh Hổ Lĩnh, mím môi nói: "Tôi... có thể đi theo xem một chút được không?"Chân Minh Châu nhìn về phía Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn liền đáp: "Tùy cậu."Vu Thanh Hàn nhanh chóng đến chỗ Lý lão đầu vẽ bản đồ tuyến đường. Mặc dù Lý lão đầu không phải người đọc sách, nhưng đã sinh sống trong núi nhiều năm như vậy, nên vẫn có thể miêu tả đường đi rất chi tiết. Còn Vu Thanh Hàn dựa vào sự miêu tả của Lý lão đầu có thể vẽ ra một tấm bản đồ có chính xác cao, thậm chí anh còn đánh dấu một vài vị trí gập ghềnh trên dưới sườn núi.Sau khi vẽ xong, anh nói: "Chú Lý, mọi người ăn cơm trưa rồi hãy trở về, tôi sẽ đi cùng mọi người một chuyến để xác định lại tuyến đường."Lý lão đầu vẫn luôn nghĩ Vu Thanh Hàn là tượng đất, nên cảm thấy anh rất kỳ quái, khi nghe anh nói vậy ông ấy lại càng cảm thấy lạ hơn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.Sau khi bàn bạc ổn thỏa mọi chuyện, Vu Thanh Hàn lập tức ra ngoài khởi động máy bay không người lái."Anh thật lợi hại, dường như cái gì cũng biết." Chân Minh Châu cảm khái.Vu Thanh Hàn: "Khi còn nhỏ, việc học hành quá đơn giản với tôi, nhưng tôi lại rất hoạt bát và hiếu động. Những lúc nhàn rỗi, tôi thường mày mò, tháo dỡ những đồ vật trong nhà.Bố mẹ cảm thấy không thể để tôi ở nhà, bèn đưa tôi đi học rất nhiều thứ. Từ đó, tôi bắt đầu đi theo con đường học tập, nên cái gì cũng biết một chút."Chân Minh Châu bật cười, khi cô còn nhỏ thì ngoại trừ đi học thì chính là vui chơi, chưa từng học qua môn gì khác. Đến khi trưởng thành, cô học được nhiều kỹ năng hơn trong quá trình làm việc bán thời gian, nhưng chủ yếu là kỹ năng sống.Khác với những thứ mà Vu Thanh Hàn am hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận