Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 382:

Chương 382:
Chương 382:
Ngày hôm đó, các bạn nhỏ ở Đại Sơn Áo Tử thôn đều được ăn một viên kẹo, chính là viên thuốc tẩy giun có màu hồng nhạt, vị ngọt như đường.Mấy đứa nhỏ này hiếm có cơ hội được ăn kẹo, vì thế khi nhận được kẹo đều rất vui, đương nhiên không phải lấy danh nghĩa của Lý Quế Hoa mà là của Lý lão đầu.Nhóm người Lý lão đầu đã trở lại, gần như về đến nhà cùng lúc với mấy người Lý Quế Hoa. Tuyết rơi dày đặc nên đi lại rất khó khăn, vất vả lắm xe lừa của bọn họ mới về được đến nhà.Bất quá lần này thu hoạch được không ít, đây cũng là chuyến đi cuối cùng trong năm.Mặc kệ có bao nhiêu, đổi ít hay đổi nhiều thì bên homestay Xuân Sơn đều thu. Vì thế lần này Lý lão đầu đã cố gắng mang về số lượng hải sản nhiều nhất có thể, trong đó còn có quà tặng của đại dương. Hải Tảo - con gái của em vợ ông tìm được một hộp trân châu dưới biển, màu sắc cực đẹp.Lần này ông mang thứ này về muốn đổi thành tiền, giúp tiểu cô nương tích góp của hồi môn.Bất quá sau khi trở về vừa nghe nói đến chuyện của bọn nhỏ, biết được uống nước ấm rất tốt cho cơ thể, thế là Lý lão đầu bất chấp thời tiết lạnh giá triệu tập già trẻ lớn bé trong thôn mở họp, dặn dò mọi người phải uống nước ấm.Về phần thuốc tẩy giun có vị ngọt, người lớn cũng biết được đây là thuốc.Nhưng mấy đứa nhỏ lại không biết, đều nghĩ thứ này là kẹo nên ăn uống rất vui vẻ.Bởi vì trùng hợp lần này Lý lão đầu đi xa một thời gian nên mọi người đều nghĩ đây là Lý lão đầu mang từ bên ngoài về.Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, Chân Minh Châu bên kia cũng không vì chuyện này mà có phản ứng đặc biệt gì. Mục đích của bọn cô là giúp đỡ người khác, nếu đã như vậy thì những chuyện khác không còn quan trọng.Ngược lại, Chân Minh Châu còn chân thành cảm khái: "Nếu mỗi thôn đều dễ nói chuyện như Đại Sơn Áo Tử thôn thì tốt biết mấy."Vu Thanh Hàn cười nói: "Đại Sơn Áo Tử thôn dễ nói chuyện là vì thôn trưởng Lý là người sáng suốt, hơn nữa thời điểm bọn họ khó khăn nhất đã được cô giúp đỡ. Nếu không cũng sẽ không dễ dàng như vậy, dù gì thì ở những địa phương càng nghèo thì càng thiếu hiểu biết."Lời này không hề sai.Chân Minh Châu gật gật đầu, nói: "Bỏ qua những chuyện này đi, qua năm lại tính tiếp.""Không biết khi nào ba tôiVu Thanh Hàn: "Hiện tại đừng nói đến việc khi nào chú Chân trở về, thật ra là cô đấy."Anh chỉ chỉ về phía Túc Ninh, nói: "Tết đến Túc Ninh vẫn ở lại đây sao? Như vậy có thích hợp không?"Túc Ninh nhướng mày, hỏi: "Sao lại không thích hợp?"Túc Ninh vừa nói chuyện đồng thời cũng nhìn về phía Chân Minh Châu, định xem cô trả lời như thế nào.Chân Minh Châu: "Vẫn ổn.""Tết Nguyên Đán năm ngoái, ba người nhà Cốc Chi Tề cũng ở đây nhưng rất ít khi ra khỏi phòng. Năm nay cũng vậy, dù sao ba tôi cũng biết Túc Ninh là đồng nghiệp của tôi. Chuyện này còn không bằng năm ngoái."Chân Minh Châu cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.Hơn nữa...Cô nói: "Nếu để Túc Ninh đi thì anh ấy ăn tết ở đâu?"Túc Ninh rũ mắt.Vu Thanh Hàn: "Để cậu ta đến nhà tôi ăn tết."Chân Minh Châu: "..."Thật ra đến nhà anh ăn tết cũng rất kỳ quái đấy!Túc Ninh: "Tôi từ chối."Vu Thanh Hàn nhìn Túc Ninh cười như không cười, nói: "Cậu còn ghét bỏ tôi."Túc Ninh hỏi ngược lại: "Tôi không thể ghét bỏ anh sao?"Chân Minh Châu nhìn hai người bọn họ nói chuyện, tặc lưỡi nói: "Hai người không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao?"Nhìn dáng vẻ thì hình như là không thể.Cô cũng không muốn kéo dài đề tài này, nói: "Cứ để Túc Ninh ở lại đây là được, tôi sẽ giải thích với ba tôi, không có vấn đề gì lớn cả."Túc Ninh ý vị thâm trường bật cười.Chân Minh Châu: "Này, anh cũng đừng cười kỳ quái như vậy chứ."Túc Ninh: "Ăn tết có cần chuẩn bị gì nhiều không?"Nói đến việc này Chân Minh Châu lại cảm thấy phiền muộn: "Trước kia người trong thôn vẫn còn ở đây, tôi có thể nhờ bọn họ đến hỗ trợ, hiện tại tất cả đều phải tự mình chuẩn bị."Túc Ninh: "Hai chúng ta cùng nhau chuẩn bị."Anh vừa nói vừa xắn tay áo: "Cô cần chuẩn bị cái gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm."Chân Minh Châu bật cười: "Vậy được, có anh hỗ trợ cũng rất tốt. Năm ngoái nhà tôi chủ yếu làm món cá chiên, cà tím chiên, thịt viên chiên, còn có củ cải viên và khoai tây viên..."Vu Thanh Hàn cố ý xen vào: "Phong cách ăn tết của nhà cô rất xưa cũ."Chân Minh Châu trừng mắt, nói: "Ăn tết sao có thể không chuẩn bị nhiều một chút? Nhà chúng tôi còn chuẩn bị miếng dán cửa sổ, câu đối, tranh dánVu Thanh Hàn: "... Đến người lớn tuổi như ba mẹ tôi cũng không chuẩn bị đầy đủ như vậy."Chân Minh Châu: "Tôi thích đấy."Túc Ninh: "Chúng ta bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ sao?"Trên thực tế, không bao lâu nữa là đến tết.Chân Minh Châu: "Đúng vậy. Chúng ta đến thị trấn mua mấy loại giấy dán đi. Nếu đến muộn thì hàng đẹp đều sẽ bị người ta mua hết."Túc Ninh: "Được."Anh mỉm cười, tâm tình khá tốt, cũng không trách Vu Thanh Hàn lắm miệng.Chỉ là Vu Thanh Hàn cảm thấy khó hiểu: Chẳng lẽ không thể mua sắm trực tuyến sao? Là một người hiện đại, lại còn trẻ tuổi không phải đầu tiên nên nghĩ đến việc mua sắm online à.Nơi mà Chân Minh Châu đang nghĩ đến chính là chợ nông sản đấy.Anh yên lặng nhìn trời.Ngược lại Túc Ninh lại rất tích cực phụ họa, mỉm cười nói: "Ngày mai chúng ta đi à? Sớm muộn đều phải mua, không bằng mua sớm một chút, sẵn tiện nhìn xem còn có thứ gì khác muốn mua hay không."Chân Minh Châu vội gật đầu, nói: "Đúng rồi, những thứ như đậu phộng hạt dưa cũng không thể thiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận