Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 126: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 1

Chương 126: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 1
Chương 126: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 1
Một nhà năm người lo lắng thấp thỏm đi theo phía sau Chân Minh Châu vào nhà.Thật ra bọn họ rất căng thẳng, bên ngoài trời đã dần tối, khung cảnh hoang vu lại khiến người khác bất an hơn. Rốt cuộc bọn họ cũng quyết định theo Chân Minh Châu đi vào.Chân Minh Châu quay đầu quan sát bọn họ.Đôi vợ chồng này thoạt nhìn đã hơn ba mươi tuổi, hai bé gái hẳn là chị em sinh đôi, lớn lên trông rất giống nhau, chiều cao cũng không sai biệt lắm, nhìn dáng vẻ thì hẳn là khoảng mười mấy tuổi. Bé trai thì nhỏ hơn một chút, chắc khoảng bốn năm tuổi, nhưng cũng rất giống chị gái mình.Vừa nhìn ba đứa bé này liền biết chúng có quan hệ huyết thống.Chỉ là lúc này mấy người bọn họ đều có chút chật vật."Các người là người một nhà, đúng không?"Người đàn ông chắp tay trả lời: "Đúng vậy. Một nhà năm người chúng tôi đang trên đường về quê, chẳng may gặp phải kẻ xấu, cùng đường nên mới đi vào Mãnh Hổ Lĩnh. Thấy trời sắp tối, lại có tuyết rơi, tôi lo lắng không biết làm thế nào thì phát hiện nơi này..."Hắn có chút run rẩy nhưng vẫn tiếp tục nói: "May mắn nơi này có một quán trọ."Chân Minh Châu cười cười, không chút xấu hổ nói: "Đúng vậy, sở dĩ quán trọ Xuân Sơn của tôi được xây dựng trên núi cũng là để những người thỉnh thoảng bị lạc đường có chỗ nghỉ chân."Lúc này trời vẫn chưa tối, nhưng bầu trời phủ đầy mây khiến sắc trời khá âm u, từ trước đến nay Chân Minh Châu thích sáng sủa nên đã bật đèn lên, sau đó mời cả nhà năm người vào nhà.Ánh sáng trong phòng không làm người khác cảm thấy thoải mái, ngược lại khiến họ cảm thấy sợ hãi. Vì hôm nay bên ngoài trời âm u mù mịt, bên trong lại sáng sủa như vậy làm sao người khác lại không sợ hãi được. Hình như bất kỳ người cổ đại nào đến đây cũng khiếp sợ khi nhìn thấy ánh đèn.Ở trong mắt người hiện đại có rất nhiều thứ khác thần kỳ hơn, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến trong mắt người cổ đại, bóng đèn mới là thứ khiến người khác khiếp sợ nhất."Sáng quá." Cậu bé nhỏ giọng kêu lên, sau đó sợ hãi ôm lấy chân người phụ nữ bên cạnh, rụt rè nhìn xung quanh. Thoạt nhìn, căn phòng này rất kỳ quái.Chân Minh Châu: "Mấy vị xưng hô như thế nào?""Tôi họ Cốc, Cốc trong sơn cốc, Cốc Chi Tề. Vị này chính là chuyết kinh Vương thị."*Chuyết kinh: Cách nói khiêm nhường để chỉ vợ mình trước mặt người khác.Vương thị cúi nhẹ người như chào hỏi, diện mạo mang vài nét đặc trưng của người phụ nữ ở cổ đại, phúc hậu và có vài phần an tĩnh."Đây là hai cô con gái nhà tôi, còn đây là con trai nhỏ - Lan ca nhi."Chân Minh Châu: "Tôi họ Chân, mọi người cứ gọi tôi bà chủ là được. Nếu mọi người muốn thì có thể ở đây ăn một bữa cơm."Cô nói chuyện rất tùy ý.Cốc Chi Tề mím môi nhìn vợ.Khi ra bên ngoài, thì phụ nữ nói chuyện với phụ nữ sẽ tự nhiên hơn, nếu một người đàn ông như hắn nói chuyện với phụ nữ thì không được hay cho lắm.Tuy rằng nơi này thoạt nhìn vừa thần bí lại quỷ dị, nhưng Cốc Chi Tề vẫn giả vờ như không biết gì cả; chỉ mong sao có thể bình yên vượt qua đêm nay, ngày mai liền nhanh chóng rời đi.Vương thị bắt gặp ánh mắt của chồng mình, biết đây là thời điểm cô ấy ra mặt, liềm nói: "Bà chủ, không biết tiền ở trọ một đêm là bao nhiêu?"Chân Minh Châu không nghĩ đến vấn đề này. Nếu ở hiện đại thì cô còn có thể nói giá cả, nhưng ở cổ đại thì cô không biết.Vì thế cô chỉ nói: "Tuỳ mọi người đi."Hai vợ chồng Cốc gia ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu, càng thêm không biết phải làm sao.Chân Minh Châu giải thích: "Nơi này là vùng hoang vu, rất nhiều người đến đây đều là ngoài ý muốn, trên người thường không mang theo bạc. Trên cơ bản có cái gì thì đưa cái đó là được. Nếu các người muốn đưa tôi bạc cũng được, nếu không thì đưa cho tôi trang sức hoặc là đồ thêu gì đó cũng được. Tôi thấy túi tiền con gái hai người đang mang cũng đẹp đó."Tuy rằng nơi này khiến người khác cảm thấy vô cùng lo âu, thấp thỏm; nhưng bản thân Chân Minh Châu lại không khiến người khác có cảm giác này, vì cách cô nói chuyện rất thân thiện. Quả nhiên, những lời cô nói giúp Vương thị thả lỏng một chút.Nhưng cô ấy cũng vội nói: "Chúng tôi có mang theo bạc nên đương nhiên là không thể không trả tiền."Cô ấy lại trao đổi ánh mắt với chồng mình, cẩn thận nói: "Chỉ là chúng tôi có mang theo lương khô, nên sẽ không ăn cơm ở đây."Chân Minh Châu: "Vậy cũng được, tuỳ ý mọi người."Gia đình này khác với những người đã từng đến đây.Những người như Lý Quế Hoa hay Tiểu Thạch Đầu vì cuộc sống cơ cực nên đường cùng phải chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh để tìm thức ăn. Hơn nữa, bọn họ đều tin rằng Chân Minh Châu là tiên tử, nên trong lòng tràn đầy tín nhiệm, hoàn toàn không có sự phòng bị.Còn A Cửu và Túc Ninh đều bị thương nặng nên dù có phòng bị cô cũng vô dụng.Nếu bọn họ đề phòng việc ăn uống thì cũng không có ích gì. Dù sao bọn họ đều bị thương, nếu cô muốn hại người thì chỉ cần động tay động chân vào thuốc là được, không cần thiết làm gì với thức ăn.Vì thế, mọi người đều ăn uống không chút do dự.Nhưng mấy người Cốc gia thì khác nên trong lòng vẫn có chút phòng bị. Mặt khác, bọn họ ở nơi khác đến đây nên có nhiều thứ cần dùng tiền, vì thế nếu có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.Chân Minh Châu cũng hiểu được hiện tại bọn họ có tâm lý phòng bị rất sâu, do đó cũng không quá mức nhiệt tình, chỉ nói: "Được rồi, để tôi dẫn các người đi xem phòng. Mọi người muốn ở cùng nhau hay phân ra? Tôi nói trước là nếu năm người ở chung một phòng thì có hơi chật."Vương thị vội nói: "Không có việc gì, làm phiền bà chủ."Chân Minh Châu: "Không có việc gì. Mọi người đi theo tôi."Cô dẫn bọn họ đi dọc theo hành lang, đi ngang qua cửa sổ phòng bếp, bên trong truyền đến mùi thơm của món đùi gà khiến ba đứa nhỏ nhịn không được mà nuốt nước miếng.Cốc Chi Tề nhìn thấy người đàn ông trong phòng, lập tức dời tầm mắt.Cả người Túc Ninh đều toát lên vẻ lạnh băng "người sống chớ đến gần", gương mặt hắn lạnh lùng vừa nhìn liền biết không phải là người lương thiện, chữ "hung" dường như được khắc vào trong hơi thở. Tuy là đang nấu cơm, nhưng lại không khiến người khác cảm nhận được sự dịu dàng."Khi nào cơm chín?" Túc Ninh đột nhiên mở miệng dọa vài người nhảy dựng.Cốc Chi Tề cũng cảm thấy mình có chút thất thố, vội nói: "Tôi, chúng tôi hơi nhát gan, khiến cô chê cười rồi."Chân Minh Châu: "Không có việc gì. Anh không cần phải quan tâm, khi cơn chín nồi cơm điện sẽ tự ngắt."Túc Ninh: Thật ra hắn không hiểu lắm, nhưng vẫn... yên lặng gật đầu, không hiểu thì giả vờ hiểu là được rồi.Cô lại nói: "Thịt gà nấu thêm một chút nữa đi."Túc Ninh: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận