Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 7: Tự An Ủi Bản Thân 1

Chương 7: Tự An Ủi Bản Thân 1
Chương 7: Tự An Ủi Bản Thân 1
Thời tiết mùa thu vào buổi sáng khá ấm áp, ánh nắng trưa chiếu lên người Chân Minh Châu, nhưng lúc này cô lại cảm thấy lạnh kéo cả người.Bất kỳ ai nếu mở cửa ra nhìn thấy xung quanh là rừng núi sâu thăm thẳm điều sẽ cảm thấy kinh hãi. Cô ngơ ngác đứng ở cửa nhìn Lý Quế Hoa mang theo lương thực rời đi. Nàng ấy đi chưa được bao xa bèn quay lại cuối đầu thật sâu với Chân Minh Châu, sau đó dứt khoát đi về phía trong núi.Chân Minh Châu cảm thấy cả người lạnh lẽo như ngâm mình trong hố băng. Sau khi phản ứng lại cô liền vội vàng đóng cửa lại, dựa người trên cửa thở dốc. Chết tiệt cô thật sự xuyên qua rồi sao?Ông trời thật là muốn mạng của cô mà.Sau khi thở dốc cô nghiến răng nghiến lợi dậm chân rồi quyết tâm mở cửa một lần nữa. Chân Minh Châu cô là người hễ càng sợ hãi thì phải càng làm rõ mọi việc.Hả? Sao lại thế này? Chân Minh Châu dụi dụi mắt, bên ngoài lại là khung cảnh quen thuộc quanh nhà cô oét Lý Sơn.Chân Minh Châu nhanh chóng đóng mạnh cửa lại sau đó lại mở ra, làm như vậy vài lần khung cảnh bên ngoài cửa vẫn không có gì thay đổi. Cô liền lấy điện thoại ra thì thấy tín hiệu internet đã được khôi phục. Cô liền tự nhéo một cái thật mạnh, cảm giác đau khiến cô thở dài một hơi.Chân Minh Châu không nghĩ rằng bản thân mắc chứng cuồng loạn. Chắc chắn Lý Quế Hoa đã từng xuất hiện ở nhà cô. Cho nên đây là giả thiết thứ ba mà cô đã nghĩ đến.Có thể là do thời tiết hoặc một nguyên nhân nào đó mà một người đến từ thời cổ đại vô tình xuất hiện ở nhà cô. Hoặc là căn homestay của cô xuyên đến và xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh.Ôi mẹ ơi chỉ cần nghĩ đến những việc này cô liền cảm thấy kinh hãi.Lúc này Chân Minh Châu lại nghĩ đến một vấn đề khác một người đến từ cổ đại không biết có mang vi khuẩn trên người không. Vì thế cô liền chạy đến nhà kho tìm thuốc khử khuẩn rồi bắt đầu phun xịt. Trong lúc cô đang bận bịu thì chuông điện thoại vang lên."Ba" Thấy người gọi là ba Chân thì Chân Minh Châu kiêng nhận điện thoại.Đầu bên kia điện thoại là người đàn ông thân hình vạm vỡ, dù đã bước qua tuổi trung niên nhưng vẫn rất điển trai. Thấy con gái ông liền cười nói: "Ngày đầu tiên khai trương như thế nào rồi con gái?"Chân Minh Châu suy nghĩ một chút liền miêu tả chính xác bằng bốn chữ: "Kỳ quái dị thường."Ba Chân "???"Ông cau mày, cảm thấy có điều đáng ngờ, không hiểu sao con gái ông lại nói như vậy liền mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao? Đêm qua ba có gọi cho con nhưng điện thoại không kết nối được. Ba nghĩ đây là tình huống thường gặp ở chỗ chúng ta nên không quá lo lắng. Có phải đã xảy ra chuyện không?"Chân Minh Châu chưa kịp nói hết câu nghe ba Chân hỏi vậy liền vội vàng hỏi lại: "Ba à, trước đây ba ở đây có xảy ra điều gì kỳ quái không?"Cô cảm thấy không thể nói cụ thể mọi chuyện qua cuộc gọi video nên chỉ đơn giản hỏi như vậy.Ba Chân nghe vậy càng cảm thấy khó hiểu vội hỏi lại: "Chuyện kì quái gì chứ. Không có a."Chân Minh Châu nghĩ lại cũng cảm thấy đúng. Nếu trước đây thật sự có chuyện kì quái xảy ra thì ba đã không giao lại homestay cho cô để đi du lịch.Chân Minh Châu lấy lại tinh thần rồi nói: "Ba cứ yên tâm đi du lịch. Bên con cũng không có việc gì, chỉ là hôm qua mưa to nên không có người khách nào cả."Ba Chân đã đi được ba bốn ngày rồi, bây giờ nếu quay về thì cũng phải mất vài ngày. Vì thế Chân Minh Châu cảm thấy không nên gọi ba Chân về dù sao cũng không có việc gì quan trọng. Dù sao một người hay hai người đều vẫn phải đối mặt với những chuyện đã xảy ra, huống chi việc này đã kết thúc, người cũng đã đi rồi.Chân Minh Châu nói thêm: "Ba đi đến địa phương nào thì gửi về cho con một tấm bưu thiếp. Nếu có đặc sản gì cũng gửi về một ít cho con nhé."Ba Chân đắc ý cười nói: "Đương nhiên. Con gái à nếu có thời gian con cũng nên ra ngoài du lịch, ngắm nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ."Ban đầu, ba Chân suy nghĩ không biết có nên để con gái trang trí lại homestay không, mà thay vào đó là muốn hai cha con cùng dẫn Đại Bạch và Đại Hoàng đi du lịch. Tuy nhiên, lúc đó Chân Minh Châu đã cự tuyệt.Lúc này khi ba Chân nhắc lại chuyện này, Chân Minh Châu cũng không đồng ý: "Con có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài trên máy tính, nhưng việc trông coi homestay thì người khác không thể thay thế được nha."Ba Chân: "???" Ông cảm thấy cạn lời.Sau đó Chân Minh Châu liền xua tay nói: "Ba nhanh đi tham quan đi ạ, con cúp máy đây." Cô nhanh chóng tắt cuộc gọi video vì sợ ba Chân dọa đánh gãy chân mình.Du lịch sao? Điều này là không có khả năng, Chân Minh Châu thà ở nhà trông coi homestay còn hơn. Chân Minh Châu học đại học ở một thành phố lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, nên có rất nhiều người từ khắp nơi đến đây du lịch. Thời đi học cô làm nhiều công việc bán thời gian và một trong số đó là trợ lý hướng dẫn viên du lịch nên đã gặp qua nhiều du khách khác nhau.Quan trọng là thời điểm cô làm trợ lý hướng dẫn viên du lịch là vào những ngày nghỉ, kỳ ngủ dài như lễ tết. Đồng nghĩa là có rất nhiều người, đặc biệt là có không ít những kẻ trộm hay móc túi.Vì thế Chân Mình Châu không nghĩ đến việc ra ngoài du lịch. Hiện tại cô yêu thích chăn êm nệm ấm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận