Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 240:

Chương 240:
Chương 240:
Bên này, Chân Minh Châu đang loay hoay tìm kiếm quần áo, còn bên kia Túc Ninh vẫn đang quan sát cậu bé tắm rửa."Ngươi không có sức sao, kỳ cọ mạnh vào, xem ngươi bẩn như thế nào kìa."Cậu nhóc vội vàng dùng lực mạnh hơn.Mặc dù đang kỳ cọ thân thể nhưng cậu nhóc vẫn trộm liếc nhìn Túc Ninh.Túc Ninh: "Có chuyện gì?"Cậu nhóc không dám nói lời nào, vội vàng dùng thêm sức kỳ cọ."Muốn ăn cơm chiều rồi lại tiếp tục tắm rửa sao?" Túc Ninh đột nhiên hỏi.Cậu nhóc sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ăn cơm, ăn cơm chiều sao?"Dù chỉ là một câu hỏi, nhưng nước miếng tự nhiên chảy xuống...Cậu nhóc nhanh chóng lau đi rồi lại bắt đầu nhìn Túc Ninh.Túc Ninh: "Nếu muốn nhìn thì cứ thoải mái nhìn, nếu không muốn nhìn thì đừng quay mặt đi chỗ khác, đừng có trộm liếc nhìn. Nam nhi mà lấm la lấm lét thì còn ra thể thống gì."Anh đứng dậy mang mâm thức ăn qua, nói: "Ăn đi, ăn xong rồi lại tiếp tục tắm."Những chiếc bánh bao trắng ngần trong mắt cậu nhóc chính là cao lương mỹ vị.Cậu nhóc lắp bắp nói: "Cái này, cái này... là cho ta sao?"Túc Ninh: "Không muốn ăn thì thôi vậy.""Ăn, ăn, muốn ăn."Cậu nhóc gào to, như sợ Túc Ninh mang bánh bao đi mất."Ta muốn ăn."Túc Ninh đưa bánh bao qua rồi bảo cậu cầm lấy.Cậu nhóc không nghĩ đến có một ngày mình có thể ăn được món ăn ngon đến vậy. Cậu chưa từng ăn qua lương thực tinh, món ăn ngon nhất mà cậu nhóc từng ăn là bánh hỉ được một nhà giàu cưới vợ ném ra bên ngoài.Còn cái bánh bao này... cậu nhóc nhịn không được, vội lấy thêm một cái rồi cho hết vào miệng, nhai nhóp nhép."Ăn thật ngon."Bánh bao không lớn, nhưng với những đứa bé thì lại không nhỏ, tuy nhiên cậu nhóc này lại có thể một ngụm ăn hết một cái, lại còn ăn rất say sưa."Thì ra đây là bánh bao, ăn ngon quá."Túc Ninh thấy cậu nhóc trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại có thể ăn sạch một mâm mười mấy cái bánh bao, sức ăn này có thể ngang bằng với một người trưởng thành.Cậu nhóc ăn sạch bánh bao trên bàn mới ảo não nhớ ra sao mình lại quên mất không để dành lại cho tỷ tỷ một cái nào, không biết khi nào tỷ tỷ mới có thể ăn được món ngon như vậy. Nghĩ đến đây cậu nhóc liền cảm thấy có chút mất mát.Túc Ninh: "Được rồi, ăn cũng đã ăn rồi, tiếp tục tắm rửa cho sạch sẽ đi."Anh xoay người đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền quay đầu lại hỏi: "Ngươi tên là gì?""Ta tên là Cẩu Đản."Túc Ninh gật đầu, cũng không nói gì thêm mà xoay người đi ra ngoài.Đương nhiên, anh không ra khỏi phòng mà đứng ở cửa nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ.Chân Minh Châu quay lại thì thấy được hình ảnh này, cô tò mò đi đến bên cạnh Túc Ninh, hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"Túc Ninh: "Tôi đang nghĩ xem vì sao trời lại mưa?"Chân Minh Châu: "Chuyện này không cần anh nhọc lòng đâu."Túc Ninh bật cười, gật đầu: "Cũng đúng, tôi không cần suy nghĩ nhiều về những việc này."Chân Minh Châu tò mò quan sát hắn, sau đó không nhịn được, hỏi: "Kiếm của anh đâu?"Túc Ninh: "Tôi đã thu hồi lại rồi." Hắn nâng tay lên, quả nhiên trên cổ tay hắn đang đeo một chiếc vòng.Chân Minh Châu thật lòng cảm khái: "Anh đã đến đây mấy lần, lại ở đây lâu như vậy mà tôi lại không biết vậy này là vũ khí của anh. Nói thật là tôi vẫn nghĩ đây là vật kỷ niệm nên anh mới không tháo ra."Túc Ninh bật cười, nói: "Không phải, đây là vũ khí dùng để phòng thân. Thật ra cũng hiếm khi để lộ ra ngoài."Chân Minh Châu: "Hiếm khi sử dụng nhưng sao hôm nay anh lại lấy ra? Tôi cảm thấy cậu nhóc đó cũng không quá nguy hiểm?"Túc Ninh mỉm cười: "Không biết cô đã nghe qua câu nói [Giết gà dọa khỉ] hay chưa?"Chân Minh Châu: "... Không phải anh xem mấy người Từ Nhất Ninh là khỉ đó chứ?"Túc Ninh: "Đúng là, tuy bọn họ là do Bạch Viễn đưa đến đây, thoạt nhìn không có bất cứ vấn đề gì nhưng vẫn phải đề phòng. Mặc dù tôi không thể làm được gì nhiều, nhưng việc hù dọa người khác thì vẫn có thể làm được."Chân Minh Châu mỉm cười nhìn về phía Túc Ninh, cảm thấy người này thật thú vị."Vậy có phải tôi cũng nên đề phòng anh hay không?"Túc Ninh: "Nên."Hắn khẽ rũ mắt, ngay sau đó thành khẩn nói: "Ai biết được tôi có ý đồ gì không? Nhỡ đâu tôi có một âm mưu to lớn hơn thì sao?"Chân Minh Châu nhướng mày, cười nói: "Vậy anh có ý đồ gì? Chỉ là anh có ý đồ gì thì tôi cũng không sợ, người khác thì không biết nhưng chắc hẳn anh phải biết rõ tôi không chỉ có một mình, nên tôi không cần phải sợ gì cả."Túc Ninh: "Đúng là vậy."Chân Minh Châu: "Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh về chuyện vừa rồi. Nếu anh không rút kiếm ra thì có lẽ tôi đã tin tưởng cậu nhóc này rồi, nào ngờ lại là một tiểu lừa đảo.""Cô không cảm thấy chán ghét thằng nhóc đó sao?"Chân Minh Châu: "Có lẽ là vì cuộc sống không mấy dễ dàng, một cậu nhóc ăn mày không nơi nương tựa thật sự rất gian nan, cẩn thận suy nghĩ một chút thì tôi vẫn có thể hiểu được. Cậu nhóc vừa bị anh hù dọa trong chốc lát đã khai thật, như vậy có thể thấy được nó cũng không phải là người đã từng phạm tội. Nếu đã từng làm chuyện xấu thì tố chất tâm lý tương đối vững vàng, làm gì có chuyện vừa bị dọa đã nói ra hết mọi chuyện."Túc Ninh: "Có lẽ bởi vì tôi thật sự rất đáng sợ?"Chân Minh Châu lại bật cười, nói: "Anh thì có gì mà đáng sợ."Cô đánh giá Túc Ninh từ trên xuống dưới, nói: "Anh chỉ là một chú hổ giấy."Túc Ninh bật cười, nói: "Hổ giấy không phải là hổ sao?"Chân Minh Châu dứt khoát nhét quần áo vào tay Túc Ninh, nói: "Làm phiền anh nhé, hổ giấy."Dứt lời liền nhanh chóng xoay người rời đi."Tôi quay lại phòng khách tiếp tục ăn cơm đây."Túc Ninh: "Tôi biết rồi."Chân Minh Châu quay đầu lại, gương mặt tràn đầy ý cười: "Anh như vậy còn không bằng hổ giấy đâu."Người này bề ngoài nhìn rất hung dữ, nhưng thật ra nhờ hắn làm gì cũng được. Không lắm miệng cũng không soi mói, rõ ràng là một người rất dễ chung sống. Chỉ là có một vài người rõ ràng không hề hung dữ nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ "mình không dễ chọc".
Bạn cần đăng nhập để bình luận