Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 191:

Chương 191:
Chương 191:
Buổi sáng, ánh mắt mặt trời chiếu rực rỡ, mới sáng sớm Cốc Chi Tề đã xuống lầu.Mấy ngày trước là lập xuân, thời tiết ngày một ấm dần lên. Cốc Chi Tề vốn sống ở phương bắc, nên đến tháng năm mới thỉnh thoảng cảm nhận được cái lạnh, lúc đó phải mặc thêm một bộ quần áo bên trong. Nhưng ở đây thời tiết chỉ ấm áp trong một khoảng thời gian ngắn, mới giữa tháng ba đã cảm nhận được cái lạnh vào tháng năm ở phương bắc.Tuy nhiên, sớm muộn gì thì giữa ngày và đêm cũng sẽ có sự chênh lệch nhiệt độ khá lớn.Cốc Chi Tề hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó đeo găng tay rồi bắt đầu cầm chổi quét sân.Bọn họ ở đây khá lâu nên cũng dần thích nghi với mọi thứ, đặc biệt là quen với sự tiện nghi của nơi này, đồng thời cảm thấy cuộc sống ở đây có chút quái dị nhưng lại rất thoải mái.Nơi này vừa tiện nghi lại vừa thoải mái, Cốc Chi Tề cảm thấy đến hoàng đế cũng chưa chắc đã được hưởng thụ như vậy, quả thực rất hoàn mỹ.À không, nếu nhất định phải tìm ra một khuyết điểm thì đó chính là không thể ra khỏi cổng. Nhưng điều này chẳng là gì cả, dù không thể ra khỏi cổng lớn nhưng hàng ngày vẫn có thể xuống lầu hoạt động gân cốt. Khách đến đây thuê trọ không nhiều, hơn nữa hắn đều đã gặp qua những khách trọ ở đây.Hơn nữa, nếu có khách trọ thì hầu hết thời gian đều không ra khỏi phòng, nên hắn cũng không quá câu nệ.Hiện tại hắn sinh hoạt rất có quy luật, hàng ngày vào mỗi buổi sáng sẽ xuống lầu quét sân, tiếp đến là quét dọn cầu thang và hành lang. Đến khi hắn dọn dẹp xong xuôi thì bà chủ cũng thức dậy, phần lớn mỗi ngày bà chủ đều chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ. Vợ hắn cũng vào bếp hỗ trợ bà chủ.Bữa sáng không quá phức tạp, cơ bản có một quả trứng, một túi sữa bò và một miếng bánh mì.Bánh mì muốn ăn bao nhiêu tuỳ thích, nếu ăn không đủ thì có thể ăn thêm.Đương nhiên thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ nấu cháo, nhưng chủ yếu là ăn bánh mì với sữa.Trước kia bọn họ không có cơ hội được uống sữa bò. Cuối phố có một vài nhà nuôi dê có bán sữa dê, nhưng đều đã bị những gia đình giàu có thu mua hết. Tuy rằng lúc ấy hắn là huyện thừa, nhưng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng mua uống một vài lần, không đủ khả năng để uống mỗi ngày.Sữa dê có thể chế biến theo nhiều cách khác nhau, có thể khử tanh hoặc dùng làm điểm tâm nhưng giá cả đều không thấp.Sữa bò cũng rất đắt.Trâu bò đều chịu sự quản chế, hầu hết mọi người nuôi bò đều để cày cấy, không phải vì để uống sữa bò.Bởi vậy, mỗi ngày ở đây bọn họ đều uống sữa bò rất cẩn thận.Sữa bò quả nhiên rất tốt, dù nhìn bằng mắt thường cũng thấy được làn da của cả nhà bọn họ mặc kệ là nam hay nữ đều trắng lên không ít, đặc biệt là hai bé gái. Đôi khi Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng đến phụ giúp Chân Minh Châu nấu cơm.Sau khi ăn bữa sáng, Cốc Chi Tề liền dạy ba đứa nhỏ học bài. Trước kia ba đứa bé tiến bộ không đều nhau nhưng hiện tại đã khá hơn nên có thể cùng nhau học tập. Buổi trưa thì bọn nhỏ ngủ một giấc, còn Cốc Chi Tề thì đọc sách luyện chữ.Buổi tối là thời điểm cả nhà yêu thích nhất. Mỗi ngày vào lúc chạng vạng bọn họ có thể được xem ba tập "phim truyền hình".Dù tiết tấu như vậy có hơi chậm nhưng một nhà năm người bọn họ đều cảm thấy rất hạnh phúc.Khi thời tiết dần ấm áp lên, sau khi hỏi ý kiến của Chân Minh Châu thì Cốc Chi Tề bắt đầu trồng hoa trong sân. Đừng thấy hắn chỉ là một tên thư sinh suốt ngày đọc sách, chân yếu tay mềm, không phân biệt được các loại ngũ cốc cũng không hiểu biết về trồng trọt nhưng lại có thể trồng hoa.Chân Minh Châu cảm khái: "Vợ chồng hai người đúng là cất giấu nhiều tài lẻ? Đều là những người rất lợi hại."Lời khen này khiến vợ chồng Cốc Chi Tề đều cảm thấy ngượng ngùng. Lúc này Cốc Chi Tề lại càng hiểu rõ hơn vì sao bốn người còn lại trong nhà đều nói bà chủ nói chuyện rất êm tai. Đúng là cách nói vừa chân thành vừa làm người nghe thoải mái.Hiện tại quán trọ chỉ còn lại một nhà năm người bọn họ là "khách trọ", nên thời gian cả nhà xuống lầu cũng nhiều hơn một chút. Vài ngày trước, Trương Lực đã hộ tống Bạch Viễn rời đi, dù sao thì nhóm người Bạch Viễn không giống với nhà hắn.Tuy rằng Bạch Viễn Trương Lực đã rời đi, nhưng cứ một khoảng thời gian lại nhìn thấy bọn họ. Vì bọn họ thường xuyên đến đây "nhập hàng".Mỗi lần bọn họ đều mang đi rất nhiều đồ, đồng thời Cốc Chi Tề cũng phát hiện hai bên không dùng vàng bạc để giao dịch. Trong những thứ nhóm người Trương Lực mang đi không chỉ có lương thực, quần áo mà còn có nhiều đồ vật quý giá khác.Những thứ mà nhóm người Trương Lực dùng để trao đổi thường là vật dụng trang trí bằng ngọc, nguyên thạch hay một vài chai lọ vại bình.Có một lần Cốc Chi Tề còn nhìn thấy Trương Lực dùng rương gỗ để đổi đồ vật.Chiếc rương gỗ đó được làm từ gỗ trầm hương trăm năm, giá cả vô cùng đắt đỏ.Vì vậy ở đây không xem như là mua bán, mà chủ yếu là trao đổi đồ vật với nhau.Bà chủ trao đổi những thứ này với nhóm người Cửu hoàng tử, lại trao đổi hải sản và rau xanh với Lý gia thôn. Thật ra Cốc Chi Tề không hiểu rõ những chuyện này nhưng cảm thấy được việc trao đổi vẫn diễn ra theo một quy luật nhất định.Đã mặc định cái gì sẽ trao đổi với cái gì.Có câu nói người thông minh thường rất mệt mỏi.Những người Lý gia đều một lòng xem Chân Minh Châu là tiên cô nương nương, nên căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, cả nhà cùng nhau cố gắng, không ngừng phát triển và hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng những người như Bạch Viễn hay Cốc Chi Tề thì lại chú ý quan sát và phân tích mỗi một hành động cũng như quyết định của Chân Minh Châu, sau đó lại suy diễn ra một đống hàm ý.Nhưng sự thật chính là Chân Minh Châu chỉ tuỳ tiện vỗ mông một cái liền đưa ra quyết định, căn bản không hề suy nghĩ nhiều.Việc này cũng giống như lúc xưa đi học vậy. Vốn dĩ bản thân tác giả không nghĩ nhiều như vậy, nhưng người đọc sẽ suy nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, thật buồn cười.Một nhà năm người của Cốc gia sống ở đây rất yên ổn. Không chỉ bọn họ mà người nào đó cũng bình an trở về. Sau nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch, cuối cùng Túc Ninh đã sống sót trở về, hiện đang tiếp tục được điều trị tại bệnh viện.May mắn là hắn hồi phục rất nhanh.Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn sử dụng thuốc kháng sinh vì lần trước bị thương hắn đã dùng qua loại thuốc này; nhưng hắn không phải người hiện đại, nếu so với người hiện đại thì lượng kháng sinh hắn sử dụng vô cùng nhỏ, nên khả năng hấp thụ các dược chất của thuốc rất tốt.Tuy nhiên việc điều trị đạt kết quả tốt như vậy cũng nhờ vào ý chí và nghị lực phi thường của bản thân hắn. Đến cả những bác sĩ lớn tuổi, có nhiều năm kinh nghiệm ở bệnh viện cũng nói ông đã làm bác sĩ nhiều năm nhưng Túc Ninh là người khôi phục nhanh nhất mà ông ấy từng thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận