Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 88: Quyết Định Không Mở Cửa 1

Chương 88: Quyết Định Không Mở Cửa 1
Chương 88: Quyết Định Không Mở Cửa 1
Từ Lâm gia về, Chân Minh Châu còn mang theo hai hộp thức ăn lớn.Đây là dạng hộp thức ăn truyền thống, hộp có thiết kế nhiều tầng lớn nhỏ khác nhau, bên trong đầy ắp các loại thức ăn ngon.Khi còn nhỏ, Chân Minh Châu lên trấn đi học, đến giữa trưa liền theo chân Lâm Nghiên đến Lâm gia ăn cơm.Mặc dù lúc đó ở trường học cũng có một phòng ăn nhỏ, những bạn học ở xa đều sẽ ở lại đó ăn cơm. Nhưng mỗi buổi trưa Chân Minh Châu đều được ba mẹ Lâm đón đi, sau đó cô da mặt dày chủ động đi theo ba mẹ Lâm về nhà họ.Bây giờ nghĩ lại cô cũng không hiểu tại sao lúc học tiểu học mình lại thân thiết với bọn họ như vậy.Nhiều năm trôi qua, ba Lâm mẹ Lâm vẫn rất quan tâm đến cô.Điều kiện nhà cô không bằng Lâm Nghiên, trong nhà lại không có mẹ. Lão Chân nhà cô cũng không phải là một người tinh tế, vì thế rất nhiều quần áo váy đầm xinh đẹp của cô đều là mẹ Lâm mua. Cũng vì vậy mà cô và Lâm Nghiên thân nhau không khác gì chị em ruột.Hơn nữa, mối quan hệ giữa Chân gia và Lâm gia cũng rất khắn khít.Điển hình như việc Chân Minh Châu trúng thưởng xổ số, một vài họ hàng nhà cô đến nay vẫn không biết chuyện này, nhưng cả nhà Lâm Nghiên đều biết.Tuy biết được việc cô trúng số, nhưng mỗi lần gặp mặt ba mẹ Lâm cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, không những vậy hôm nay bà còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho cô.Chân Minh Châu mang theo hộp đồ ăn lái xe về nhà. Khi đi ngang qua Uỷ bạn thôn liền nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đang ở trong sân.Chân Minh Châu dừng xe lại, vẫy tay: "Tiểu Thạch Đầu, em đang làm gì đó?"Tiểu Thạch Đầu nghe được có người gọi mình thì nhanh chóng chạy đến. Hiện tại, thời tiết có chút lạnh, khi trời chạng vạng thì càng lạnh hơn một chút, nên lúc này Tiểu Thạch Đầu đang mặc một chiếc áo khoác nhung, đầu đội mũ len.Cậu nhảy nhót chạy đến: "Chị Chân, em theo mẹ đi làm."Chân Minh Châu cười nói: "Nhóc tốt như vậy a?"Tiểu Thạch Đầu gật đầu thật mạnh, nói: "Vâng, em đang đợi mẹ."Chân Minh Châu bừng tỉnh, lúc này mới nói: "Thật là một đứa bé ngoan mà."Đang nói chuyện thì Triệu Xuân Mai đi ra, trên mặt mang theo vài phần ý cười, nói: "Minh Châu đây là vừa từ thủ đô trở về sao? Đã ăn cơm tối chưa?"Chân Minh Châu cười nói: "Cũng sắp mười giờ, đương nhiên cháu đã ăn rồi. Nếu lại ăn thì chính là bữa khuya nha. À cháu có một ít thức ăn ngon, để cháu chia cho mọi người một ít."Tiểu Thạch Đầu yên lặng nuốt nước miếng.Triệu Xuân Mai mở miệng nói: "Cũng được, cháu vào đây đi."Chân Minh Châu lấy theo hộp đồ ăn đi cùng bọn họ vào Uỷ ban thôn. Khi vào cửa cô thấy đèn bên trong vẫn còn sáng, bèn thắc mắc: "Xảy ra chuyện gì sao?"Triệu Xuân Mai: "Trong thôn xuất hiện một con gấu trúc."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Cô trợn to mắt, tỏ vẻ không thể tưởng tượng được: "Gấu trúc?"Nơi này cũng không phải Tứ Xuyên, cũng chưa từng nghe qua về việc có gấu trúc hoang dại sống ở đây.Chân Minh Châu vô cùng kinh ngạc, nói: "Vậy con gấu trúc đó đâu?"Triệu Xuân Mai bắt đầu giải thích, sự việc là chiều này bà Lý ở trong thôn phát hiện trước sân nhà mình xuất hiện một con gấu trúc nhỏ, bà ngây người hồi lâu rồi thét chói tai, khiến gấu trúc nhỏ bị dọa sợ nên bỏ chạy. Ủy ban thôn nghe được tin tức liền bắt đầu tìm kiếm.Đồng thời, người dân trong thôn cũng chia nhóm để tìm kiếm gấu trúc.Chỉ là tìm kiếm từ chiều đến giờ cũng không thấy bóng dáng của gấu trúc đâu cả. Hiện tại người trong thôn đều hoài nghi không biết có phải bà Lý đã nhìn lầm hay không.Mặc dù người trong thôn có điểm nghi ngờ nên đã về nhà nghỉ ngơi, nhưng thành viên của Ủy ban thôn thì vẫn phải tiếp tục tìm kiếm, còn Triệu Xuân Mai thì trực ở đây.Sau khi giải thích cặn kẽ mọi việc, bà bèn nói: "Cũng không biết gấu trúc từ nơi nào tới?"Chân Minh Châu: "Cháu nhớ hình như bà Lý bị lão thị, chắc là bà ấy nhìn lầm rồi. Nhưng cũng khó nói, có điều tìm kiếm vào buổi tối không hề dễ dàng. Trong thôn còn đỡ, nếu lên núi thì làm sao mà tìm?""Đúng là vậy." Thật ra Triệu Xuân Mai không sợ chuyện này chỉ là nhầm lẫn, điều bà sợ là thật sự xuất hiện gấu trúc nhưng tìm không thấy.Triệu Xuân Mai: "Thời điển cháu lái xe về nhà thì chú ý quan sát xem khu vực lân cận có hay không?"Chân Minh Châu nhanh chóng đáp ứng.Bỗng âm thanh "ục ục" vang lên.Chân Minh Châu nhìn Triệu Xuân Mai, dò hỏi: "Dì Triệu đến giờ vẫn chưa ăn cơm sao?"Triệu Xuân Mai cười khổ.Chân Minh Châu nhanh tay mở hộp thức ăn ra."Để cháu cho mọi người nếm thử món bánh gạo nếp mà dì Lâm làm cho cháu, còn có món gà nấu tiêu."Tiểu Thạch Đầu liền nói: "Cảm ơn chị Chân."Tuy Tiểu Thạch Đầu đã đến thời đại này được một thời gian, trong thời gian này cậu đều được ăn ngon và mỗi ngày đều ăn no; thế nhưng cậu vẫn có khát vọng rất lớn với đồ ăn, vì dù sao cậu cũng từng trải qua cảm giác đói khát. Dù cậu nhóc đã ăn cơm chiều, nhưng khi nhìn thấy món ăn ngon vẫn không nhịn được thèm.Bất quá cậu nhóc cũng rất hiểu chuyện, cậu lập tức quay sang bên cạnh, nói: "Mẹ ăn cơm."Triệu Xuân Mai xoa đầu cậu, nói: "Được, con cũng ăn thêm một chút."Cậu nhóc ừ một tiếng, há to miệng cắn bánh gạo nếp.Cậu rất thích nơi này, ở đây vĩnh viễn cũng không thiếu cái ăn, mỗi ngày đều có thể ăn tròn xoe bụng nhỏ, dường như mọi món ăn đối với cậu đều rất ngon.Tiểu Thạch Đầu ăn món gì trông cũng rất ngon, Triệu Xuân Mai nhìn thôi cũng thấy thèm.Không những thế, Tiểu Thạch Đầu còn là đứa nhỏ được hoang nghênh nhất trong thôn bọn họ, vì cậu không hề kén ăn, ăn cái gì trông cũng rất ngon miệng.Vì thế, mấy đứa nhóc trong thôn nếu kén ăn sẽ được người nhà đưa đến chơi cùng với Tiểu Thạch Đầu, để bọn chúng có thể ăn được nhiều hơn. Triệu Xuân Mai cũng không ngại việc mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, ngược lại bà còn rất vui mừng, vì bà mong Tiểu Thạch Đầu có thể sớm hoà nhập với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận