Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 175:

Chương 175:
Chương 175:
Đoàn người cùng nhau đi đến một bãi đất trống, Ngũ hoàng tử đi đến bên cạnh Cửu hoàng tử, mỉm cười nói: "Không biết cửu đệ được người nào chỉ điểm mà lại thay đổi như vậy."Nguyên Tuấn vô tội chớp mắt, nói: "Ngũ ca nói sai rồi, đệ không thay đổi gì cả. Mà đệ nghĩ mặc kệ đệ làm như thế nào thì vẫn không được người khác yêu thích. Vì vậy tốt nhất là đệ cứ làm theo ý mình, không cần che giấu cảm xúc của bản thân. Còn gì hạnh phúc hơn khi được là chính mình. Nếu làm chính mình có thể khiến người khác không vui thì đệ lại càng vui vẻ hơn. Ngay cả nếu trong tương lai có người thật hận và muốn giết đệ thì đệ cũng đã không sống một cách vô ích, phải không? Thận trọng và tuân theo quy tắc cũng là sống, tùy tâm sở dục cũng là sống, vậy thì đệ sẽ lựa chọn sống những ngày vui vẻ. Huynh cảm thấy có đúng không, Ngũ ca!"Hắn nở nụ cười xán lạn, lớn tiếng nói: "Phụ hoàng từ từ đợi nhi thần với, phụ hoàng thân ái nhất của con, con trai yêu quý của người đang ở phía sau..."Khi các hoàng tử và đại thần xung quanh nghe thấy lời này, bọn họ chỉ cảm thấy đồ ăn đêm nay như đang cuồn cuộn, thật muốn nôn ra.Hoàng đế dở khóc dở cười: "Đồ khỉ con."Cửu hoàng tử chạy đến bên cạnh Hoàng đế, cũng không quan tâm đến quy củ, đắc ý quay đầu nhướng mày thị uy với các huynh đệ."Hiện tại sao ta lại cảm thấy hắn càng phiền hơn trước.""Thật là trùng hợp, ta thật muốn đánh chết hắn.""Ta cũng vậy.""Không bằng cùng nhau xử lý hắn đi.""Ha ha."Hiếm khi các hoàng tử đồng lòng nhất trí, như những con gà chọi có cùng mục tiêu.Ai bảo có người lại làm phiền người khác như vậy.Nhưng bọn họ cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi, ở kinh thành ai lại dám làm bậy. Hơn nữa Tiểu Cửu lại nhảy quá cao nên người khác cũng khó xuống tay.Nếu bọn họ thật sự tranh giành ngôi vị hoàng đế đến ngươi chết ta sống, thì với tính cách của phụ hoàng chưa chắc sẽ thật sự trách tội bọn họ. Bọn họ làm nhi tử, không dám nói có thể hiểu rõ phụ hoàng nhưng vẫn hiểu được chút ít. Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thắng làm vua thua làm giặc, phụ hoàng có lẽ sẽ bất mãn nhưng sẽ không ghét bỏ con trai mình.Nhưng nếu chỉ vì Tiểu Cửu miệng tiện mà xuống tay, thì đây chính là điều tối kỵ của phụ hoàng.Việc này không liên quan đến ngôi vị hoàng đế.Nên bọn họ không thể đánh cuộc.Ai cũng không thể đánh cuộc.Nhưng mọi người đều lén lút dặn dò thủ hạ tâm phúc lặng lẽ điều tra hướng đi của Bạch Viễn và Trương Lực.Việc này rất quan trọng.Tân niên năm nay có người vui cũng có người sầu.Nhưng đối với Nguyên Tuấn mà nói thì đây là năm không tồi.Với những người ở Lý gia thôn hay ở làng chài nhỏ cũng là một năm không tồi.Thậm chí đến Cốc gia hay Bạch Viễn đang điều trị ở bệnh viện cũng là một năm khá tốt.Mà mấy người Trương Lực... tuy bọn họ không thể về nhà ăn tết, nhưng trước đó đã đổi được rất nhiều món ăn độc đáo từ Chân Minh Châu, hương vị lạ miệng nên cũng xem như có một cái tết vui vẻ.Đương nhiên mọi người không ai quên nhắc đến Chân Minh Châu, chính bởi vì gặp được cô nên cuộc sống mới có sự thay đổi.Như vậy thật tốt.Chân Minh Châu bị nhiều người nhắc mãi nên vẫn luôn hắt xì không ngừng, cô xoa mũi, lầm bầm: "Khẳng định là có người đang nhắc đến tôi."Chỉ là nhắc đến cô thì không sao, nhưng đừng mắng sau lưng cô là được.Chân Minh Châu lấy ra mấy bao lì xì nhỏ, cho tiền vào rồi dán kín lại; sau đó nhớ đến mấy đứa bé Tiểu Hồng không thể dùng tiền hiện đại nên cô lại tìm mấy bao lì xì loại to rồi cho mấy cây kẹo mút xinh xắn vào.Cô thật hiểu ý trẻ con.Chân Minh Châu là người rất biết tự khen mình, chỉ trong chốc lát đều có thể tự làm mình tươi cười rạng rỡ."Linh linh linh." điện thoại vang lên.Chân Minh Châu click mở điện thoại, trong video lộ ra gương mặt của Vu Thanh Hàn.Chân Minh Châu: "Còn chưa đến 12 giờ, sao lại chúc mừng năm mới sớm thế?"Vu Thanh Hàn cười nói: "Đúng vậy, thế nào? Đủ ý tứ đúng không?"Chân Minh Châu: "Đúng là đủ ý tứ, trách không được mọi người đều cảm thấy quan hệ của chúng ta không bình thường, những hành động của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm."Vu Thanh Hàn cười sang sảng: "Bởi vì đối với tôi cô rất quan trọng."Trên màn hình điện thoại, anh giơ chiếc bao lì xì trên tay lên, nói: "Nhìn đi, tôi còn chuẩn bị bao lì xì cho cô, lần sau gặp sẽ đưa cho cô."Mắt Chân Minh Châu sáng lên, cao hứng: "Được nha đồng chí lão Vu, rất hào phóng, anh bỏ vào đó bao nhiêu tiền vậy?"Vu Thanh Hàn vô cùng đắc ý: "Thiên cơ bất khả lộ."Chân Minh Châu: "Nghe anh nói vậy tôi lại có chút không yên tâmVu Thanh Hàn bật cười: "Vì cái gì lại không yên tâm? Chẳng lẽ tôi còn có thể bỏ một tệ vào đó?"Chân Minh Châu: "... Cũng rất khó nói."Vu Thanh Hàn cười to, nói: "Không đến mức đó, thật sự không đến mức như vậy."Anh gõ gõ bao lì xì, nói: "Bên trong đảm bảo sẽ làm cô kinh hỉ."Chân Minh Châu chắp tay trước ngực, nói: "Ông trời phù hộ."Vu Thanh Hàn bật cười: "Tính tình cô sao lại trẻ con đến vậy!"Chân Minh Châu: "... Người ấu trĩ như anh cũng có thể nói tôi như vậy được sao?"Lúc chưa thân thiết, người này khiến người ta cảm thấy rất cao lãnh và xa cách, nhưng ở chung lâu rồi liền lộ ra bản chất thật.Người này chính là Husky hình người.Thời điểm cần đứng đắn thì rất đứng đắn, nhưng phần lớn thời gian đều rất ấu trĩ."Cô còn nói tôi, vậy cô có chuẩn bị bao lì xì cho tôi không?"Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: "Tôi nhỏ hơn anh nên có thể nhận bao lì xì của anh, còn anh lớn hơn tôi nên đương nhiên là không cần."Vu Thanh Hàn: "Tôi biết ngay là cô không nhớ đến việc này..."Chân Minh Châu cười thật to, cười đủ rồi thì cầm lấy mấy cái bao đỏ được đặt trên bàn lên: "Vậy thì tôi đưa anh cái này. Đây là tôi chuẩn bị cho bọn nhỏ."Vu Thanh Hàn: "Vừa nhìn liền biết bên trong không có tiền."Chân Minh Châu trừng to mắt: "Anh còn muốn đòi tiền với tôi! Anh là cấp trên của tôi đó nha."Vu Thanh Hàn: "Tôi nghèo mà."Chân Minh Châu: "Tôi không tin."Hai người không khác gì hai chú gà con đang học tiểu học, cãi nhau chí choé.Ba Chân ra ngoài rót nước liền nghe thấy Chân Minh Châu ở trong phòng nói chuyện ríu rít, ông mỉm cười lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Tám phần lại đang tám chuyện với Lâm Nghiên."Ông gõ cửa.Chân Minh Châu: "Vào đi ạ."Ba Chân: "Ba đang định lấy đồ uống, con muốn uống gì để ba mang cho con... Ấy! Vu Thanh Hàn?"Biểu tình của ông trở nên vi diệu: "Hai đứa gọi video suốt buổi tối?"Dứt lời ông nhìn lại con gái mình còn đang mặc đồ ngủ.Như vậy cũng được sao!Ba Chân chỉ vào quần áo của Chân Minh Châu, nói: "Hai đứa thật sự chỉ là bạn bè bình thường?"Chân Minh Châu đứng lên khoe chiếc váy ngủ hình chú gấu: "Ba xem, chỗ nào cũng không lộ ra, bọn con đang nói về chuyện lì xì, thật đó."Ba Chân: "A???"Chân Minh Châu giả vờ ủy khuất: "A a a, bà không tin con, thật thương tâm mà."Ba Chân: "Được, được, tin tin, ba tin tưởng con; chỉ là ba không tin được bọn sài lang hổ báo bên ngoài! Vu Thanh Hàn, cậu mau cúp điện thoại cho tôi, về sau không được điện thoại cho con gái tôi vào buổi tối."Dáng vẻ ba Chân không hề dễ chọc.Vu Thanh Hàn quyết đoán ngắt điện thoại, biến mất giữa biển người.Chân Minh Châu nhấc tay thề: "Con bảo đảm chúng con không phải quan hệ yêu đương."Chân ba: "... Không phải ba không cho con nói chuyện yêu đương, nhưng phải qua được cửa ải của ba."Chân Minh Châu: "Vâng vâng, con muốn uống nước ngọt có gas, lấy vị vải thiều..."Cô nhẹ nhàng đẩy ba mình đi xuống lầu.Ba Chân thở dài. Con gái lớn rồi thật khiến ông lo lắng.Tết này, người cha già cảm thấy ngũ vị tạp trần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận