Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 245:
Chương 245:
Cẩu Đản nhanh chóng ăn bữa sáng, đến khi cậu ăn xong vẫn chưa một ai thức dậy, vì thế cậu lại nằm trên giường hưởng thụ thời gian thanh nhàn hiếm có. Cẩu Đản chưa từng được ngủ trong một căn phòng đẹp thế này, chờ đến khi gặp được tỷ tỷ cậu sẽ kể lại cho tỷ ấy nghe, chỉ là phải thổi phồng lên một chút.Ngay lúc Cẩu Đản mơ màng sắp ngủ thì nghe được tiếng mở cửa, cậu nhanh chóng ngồi dậy. Nhìn ra bên ngoài thì thấy tỷ tỷ xinh đẹp mở cửa kính. Lúc Chân Minh Châu tỉnh dậy đã là mười giờ, cô đứng ở cửa vươn vai, hít thở không khí trong lành.Lại là một buổi sáng đẹp trời.Tuy rằng Chân Minh Châu đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người là sữa bò và bánh mì, nhưng bản thân cô lại không thích ăn những món này.Cô có khẩu vị đặc trưng của người Trung Quốc. Buổi sáng cô thích nhất là ăn cháo, bánh bao hấp hoặc sủi cảo. Muốn cô ăn bánh mì sao? Mặc dù rất tiện nhưng cô không quen ăn món này, không có cảm giác thèm ăn.Chân Minh Châu vận động để thư giản gân cốt, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình. Mặc dù đã hơn mười giờ nhưng cô vẫn muốn ăn sáng để đủ một ngày ba bữa.Đã khá trễ nhưng người này vẫn còn thời gian tự mình nặn một vỉ bánh bao hấp."Ủa?"Khi bánh bao sắp ra lò, cô lại nhìn thấy cậu bé tên Cẩu Đản đang thò đầu ra ngoài quan sát.Đương nhiên là cậu không đi ra ngoài, chỉ từ cửa sổ phòng mình nhìn qua đây, không biết đứa nhỏ này đã nhìn như vậy được bao lâu rồi.Chân Minh Châu cũng nhìn qua cửa sổ rồi vẫy tay với cậu.Cậu nhóc do dự một chút rồi chỉ vào chính mình.Chân Minh Châu gật đầu.Hai người cũng không nói một lời, chẳng khác nào đang đánh đố lẫn nhau. Cũng may là Cẩu Đản vẫn hiểu ý Chân Minh Châu, cậu có chút do dự; tuy rất sợ vị ca ca hung dữ kia, nhưng hình như vị ca ca đó rất thích tỷ tỷ xinh đẹp này, mà đại tỷ tỷ lại đang bảo cậu ra ngoài...Sau một hồi do dự, Cẩu Đản cũng quyết định đi ra ngoài.Vì trời đang mưa, trong khi hôm qua Cẩu Đản vừa có được một đôi giày mới mang rất êm nên không thể khiến nó bị ướt được; do đó cậu không đi thẳng, trực tiếp đi ra sân để đến chỗ Chân Minh Châu. Giày cũ của cậu là giày rơm, đêm qua là lần đầu tiên cậu có được một đôi giày mới, tuy rằng hơi lớn nhưng như vậy cũng tốt, dù sao chân cậu sẽ còn lớn lên.Cẩu Đản đi dọc theo mái hiên vòng qua phòng cho khách, rồi đi đến cửa phòng khách, hay chính xác hơn là bên dưới cửa sổ phòng bếp.Lúc này, Chân Minh Châu đã mở nắp nồi, gắp một cái bánh bao nhỏ đưa cho Cẩu Đản Nhi: "Nào, nếm thử xem hương vị như thế nào."Cẩu Đản là người đầu tiên thức dậy, nên từ lúc Chân Minh Châu đứng ở cửa vươn vai duỗi eo cậu đã bắt đầu quan sát hành động của cô, cậu cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cô đang bận rộn trong bếp. Tuy rằng lúc ấy không biết cô đang làm gì, nhưng bây giờ thì đã rõ.Cô đang làm những món ăn ngon.Cẩu Đản nhanh chóng nhận lấy bánh bao nhỏ rồi cắn một miếng.Chân Minh Châu: "Cẩn thận bị bỏng."Nhưng lúc này nói ra những lời này cũng vô ích, Cẩu Đản không quan tâm nóng hay không, chỉ cần hai ngụm là ăn hết cái bánh bao, sau đó hai mắt cong cong trông rất thỏa mãn: "Ăn ngon."Chân Minh Châu bật cười: "Tay nghề của chị không tệ đúng không?"Cẩu Đản Nhi dùng sức gật đầu: "Vâng."Chân Minh Châu: "Vậy thì cùng nhau ăn nhé?"Cẩu Đản Nhi hơi do dự nhìn Chân Minh Châu, chỉ là rất nhanh cậu đã gật đầu, nói: "Được."Chân Minh Châu: "Chúng ta lặng lẽ ăn nhé, chị làm không nhiều nên không đủ cho mọi người ăn."Cẩu Đản Nhi trợn tròn mắt, ngay sau đó nhanh chóng gật đầu. Hai người ngồi cùng nhau, Chân Minh Châu còn lấy cho Cẩu Đản một bát cháo, bóc hai quả trứng gà, nói: "Ăn đi."Lần đầu tiên Cẩu Đản được ăn "bữa sáng" ngon như vậy, vui vẻ nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."Chân Minh Châu: "Không cần khách sáo, mau ăn đi, phải nhanh chóng hủy thi diệt tích."Cẩu Đản nghiêng đầu, thầm nghĩ: Những từ này được dùng như vậy sao?Tuy rằng cậu không được đi học nhưng vẫn biết chút ít.Nhưng ăn cơm lớn hơn trời nha.Đối với một đứa ăn này thì không có chuyện gì quan trọng bằng ăn cơm. Hai người không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ăn sáng, chỉ trong chốc lát toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị quét sạch.Chân Minh Châu cảm thán từ tận đáy lòng: "Em ăn trông rất ngon miệng."Đây đúng là hạt giống số một trong làng ăn uống.Cẩu Đản vui vẻ nói: "Em chưa từng được ăn qua những món ngon như vậy."Lúc này, Chân Minh Châu cũng hỏi: "Hai chị em tách nhau ra đi về hai hướng khác nhau sao?"Cẩu Đản gật đầu.Cô lại tò mò hỏi: "Hai người tách nhau ra như vậy không sợ gặp phải người xấu sao? Hai người ở cạnh nhau sẽ có thêm một phần sức mạnh."Cẩu Đản lắc đầu, nói: "Chúng em là ăn này, người khác dù nhìn thấy cũng sẽ mặc kệ, nên hiếm khi gặp phải người xấu. Mọi người đều ghét bỏ bọn em, nếu bọn em đi cùng nhau, dù gặp được người tốt thì họ cũng chỉ cho một ít thức ăn, kể cả khi đi hai người thì vẫn chỉ nhận được một phần thức ăn. Bọn họ cũng không vì hai người chúng em đi cùng nhau mà cho thêm một phần thức ăn. Vì thế bọn em đều tách nhau ra, như vậy sẽ có thêm cơ hội xin được nhiều thức ăn hơn."Ngày nào được một cái bánh bao nhỏ đều là nhờ ông trời thương xót, làm gì có chuyện giống như bây giờ được ăn nhiều món ngon đến vậy.Từ khi cậu có được kí ức thì những ngày ở đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất.Chân Minh Châu: "Vậy hai em định sống như vậy mãi sao?"Cẩu Đản nói: "Không ạ, tỷ tỷ của em nói, chờ thêm hai năm nữa bọn em lớn hơn một chút thì có thể xin làm công cho những gia đình giàu có. Hiện giờ bọn em còn quá nhỏ, lại gầy yếu, dù có bán mình cũng chưa chắc có người mua."Chân Minh Châu: "Vậy chị gái em năm nay bao nhiêu tuổi?"Cẩu Đản vò đầu, khi sờ đến mái đầu trọc liền cảm thấy không quen.Cậu nói: "Em và tỷ tỷ cùng tuổi, bọn em là song sinh."Chân Minh Châu: "Ồ.""Hi hi, thật ra bọn em cũng khá thông minh, vì tỷ ấy cải trang thành bé trai nên người ngoài đều không biết tỷ ấy mà con gái. Dù gì bọn em lớn lên cũng rất giống nhau, cả người lại rất bẩn nên người khác không thể phát hiện ra được."Nói đến đây cậu lại cảm thấy có chút phiền muộn: "Nhưng bây giờ tóc em đã bị cạo sạch nên bọn em không thể nào hoán đổi cho nhau được nữa."Chân Minh Châu: "Vậy thì chị gái em cũng có thể cạo hết tóc thành đầu trọc."Cẩu Đản Nhi: "???"Vẻ mặt cậu trở nên khẩn trương, cả gương mặt nhăn lại, nói: "Tỷ ấy là con gái."Chân Minh Châu: "Con gái thì làm sao? Chẳng lẽ con gái không thể cạo đầu sao? Dù sao các em cũng chỉ mới mười mấy tuổi, không thể phân biệt được đâu là bé trai đây mà bé gái, biết đâu khi cạo hết tóc thì người khác càng không nghi ngờ chị gái cậu là con gái. Như vậy cũng giúp hai em ít gặp rắc rối hơn, hơn nữa cạo trọc đầu còn có một chỗ tốt - đó chính là có thể loại bỏ sạch chấy trên đầu chỉ trong một lần."Cẩu Đản Nhi: "... Hình như cũng có lý."Chân Minh Châu: "Tóc mọc rất nhanh nên các em không cần quá lo lắng."Cô nói thêm: "Tất nhiên, nếu các em nghĩ thân thể tóc da là từ cha mẹ thì không cần cạo."Cẩu Đản lắc đầu, nói: "Cái gì mà liên quan đến cha mẹ. Từ nhỏ đến giờ em vẫn chưa từng gặp qua cha mẹ, cả hai suốt ngày lưu lạc đầu đường xó chợ nên không quan tâm đến vấn đề này. Ngài nói rất đúng, đợi khi em gặp lại tỷ tỷ sẽ cạo đầu cho tỷ ấy."Chân Minh Châu bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận