Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 164:

Chương 164:
Chương 164:
Không bao lâu thì Triệu Xuân Mai đã đến đây, trực tiếp ôm lấy cậu nhóc rồi vỗ vào mông nhỏ: "Con đúng là đứa bé không biết nghe lời mà, con muốn dọa mẹ sợ chết sao.Tiểu Thạch Đầu "Oa" lên, bật khóc thành tiếng.Hốc mắt Triệu Xuân Mai lập tức đỏ lên: "Đừng khóc đừng khóc, không phải mẹ muốn đánh con, nhưng con như vậy khiến mẹ rất lo lắng."Tiểu Thạch Đầu nức nở vòng tay ôm cổ Triệu Xuân Mai, từng giọt nước mắt rơi trên vai bà, lúc này cậu cảm nhận được bả vai của Triệu Xuân Mai đang run rẩy. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dường như cậu bé hiểu được mẹ đang lo lắng.Mọi người răn dạy cậu là vì sợ cậu đi lạc, cũng sợ cậu gặp phải người xấu hoặc dã thú.Mọi người đều quan tâm cậu.Trước kia không có ai quan tâm cậu đến vậy, cậu có ra sao hay mất tích thì tám chín phần là bọn họ đều sẽ rất cao hứng.Tuy Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ nói ra những chuyện này nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ một số chuyện trước kia. Nếu so sánh cuộc sống lúc trước và bây giờ thì có sự khác biệt rất lớn. Trước kia vô cùng khổ cực, cậu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngủ ở phòng chứa củi, thường xuyên bị đánh mắng.Không ai đau lòng cậu.Hiện tại, những người đó cũng như những ký ức cũ dần trở nên mơ hồ. Nhưng cậu vẫn nhớ rõ một điều là những người đó không thương cậu, đối xử không tốt với cậu.Nhưng mẹ thật sự thương yêu cậu, cậu không muốn làm mẹ thương tâm.Mẹ chỉ có mình cậu, mà cậu cũng chỉ có mẹ.Tiểu Thạch Đầu ôm cổ Triệu Xuân Mai, bởi vì vừa mới khóc nên giọng nói có chút khàn khàn: "Mẹ, con sẽ không bao giờ chạy lung tung làm mẹ sợ nữa."Triệu Xuân Mai cũng rơi nước mắt: "Được rồi, về sau con phải nghe lời mẹ, không được chạy lung tung."Chân Minh Châu thấy bọn họ đến cũng đã đến rồi, bèn lên tiếng: "Hai người vào nhà ngồi đi."Triệu Xuân Mai ừ một tiếng, Tiểu Thạch Đầu dường như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên thì thấy trên cửa sổ lầu hai có ba cái đầu nhỏ đang yên lặng quan sát.Cảnh mình khóc đã bị người khác nhìn thấy, cậu nhóc bèn chôn chặt khuôn mặt vào cổ mẹ mình, mông nhỏ hướng ra ngoài.Triệu Xuân Mai: "Vừa rồi còn khóc lợi hại như vậy, lúc này lại biết xấu hổ rồi sao?"Tiểu Thạch Đầu vặn vẹo một chút, Triệu Xuân Mai vỗ vỗ lưng con trai, nói: "Đi vào nhà để chị Chân cho chúng ta một ít đồ ăn vặt."Chân Minh Châu: "Mọi người nhìn cháu lớn lên rất giống đồ ăn vặt à?"Triệu Xuân Mai bật cười, nói: "Chúng ta cũng không ăn cháu, ở đây có khoai lát không? Tiểu Thạch Đầu thích vị thịt bò."Chân Minh Châu: "Có có có."Cô lấy khoai tây lát ra, xoa đầu Tiểu Thạch Đầu một chút rồi nói: "Chị Chân rất thích em, chị cũng biết em rất thích chị. Nhưng em không thể tự ý chạy lung tung như vậy, có biết không? Về sau nếu muốn đến tìm chị thì phải nói với mẹ em."Tiểu Thạch Đầu đã hiểu, gật gật đầu nhỏ.Chân Minh Châu: "Ngoan."Tiểu Thạch Đầu hít sâu một hơi, nói: "Về sau em sẽ không nghịch ngợm."Chân Minh Châu cười nói: "Không phải là không thể nghịch ngợm, con nít nghịch ngợm một chút cũng không sao; nhưng nếu muốn đi bất kỳ nơi nào thì phải hỏi ý kiến mẹ em. Bởi vì hiện tại em vẫn còn nhỏ, đến khi trưởng thành thì bản thân em có thể tự quyết định.""Dạ!" Tiểu Thạch Đầu đã nghe hiểu.Rất nhanh cậu nhóc lại nói: "Trên lầu có mấy bạn nhỏ."Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, là khách đến đây thuê trọ, nơi này là homestay nha."Tiểu Thạch Đầu gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu, năng lực thích ứng của trẻ nhỏ rất nhanh. Tuy rằng trước kia ở Thạch gia thôn cậu chưa biết gì nhiều, nhưng từ khi "xuyên qua" cậu đã tiếp xúc với nhiều thứ hơn nên đã hiểu biết hơn."Em có thể đến đây tìm bọn họ chơi không?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Vậy thì không được nha, nếu Tiểu Thạch Đầu cảm thấy buồn thì tìm mấy bạn nhỏ trong thôn chơi có được không?"Tiểu Thạch Đầu: "Bọn họ đều đi nhà trẻ."Chính bởi vì các bạn nhỏ đều đi học, nên một mình cậu mới cảm thấy buồn, không biết làm gì.Chân Minh Châu nhìn Triệu Xuân Mai, Triệu Xuân Mai liền nói: "Vậy sang năm mẹ cũng đưa con đi nhà trẻ có được không?"Vốn dĩ bà muốn thằng bé có một năm để thích ứng, nhưng tựa hồ nhóc con này không cần thời gian dài đến vậy."Vâng ạ."Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên: "Con có thể đi học sao?"Triệu Xuân Mai mỉm cười, thân thân khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của con trai: "Đương nhiên có thể."Nháy mắt Tiểu Thạch Đầu liền vui vẻ: "Con muốn đi, con muốn đi học."Chân Minh Châu cười: "Không ngờ vẫn còn đứa bé yêu học tập."Triệu Xuân Mai: "Lúc còn nhỏ không phải cháu đi học cũng không khóc không nháo sao?"Hình ảnh Chân Minh Châu khi còn nhỏ dường như khắc sâu trong đầu bà. Cô đội chiếc mũ màu vàng nhỏ, mặc váy nhỏ, cánh tay bé xíu không khác gì củ sen, bước từng bước nhỏ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến trường.Lão Chân thì lặng lẽ đi theo phía sau cách đó không xa, sợ con gái gặp phải chuyện trên đường.Lúc ấy, bà cảm thấy hai cha con nhà này thật thú vị.Chân Minh Châu: "Lúc ấy cháu đã biết không thể không đi học, có phản kháng cũng không được nên đành phải ngoan ngoãn đi học."Triệu Xuân Mai cười."Lại nói lúc ấy cháu muốn đi học rồi sớm tốt nghiệp, sau đó kiếm tiền phụ giúp gia đình."Khi còn nhỏ, lý tưởng của cô rất lớn.Đó là phụ giúp gia đình!Chỉ là trăm triệu lần không nghĩ đến một lần trúng số lại biến cô thành một con cá mặn.Quả nhiên tiền tài sẽ khiến con người trở nên mệt mỏi, lười biếng hơn.Triệu Xuân Mai càng cười lợi hại hơn: "Hiện tại cuộc sống của cháu rất tốt, những người khác đều không bằng cháu."Trong lời nói của bà chứa ẩn ý, Chân Minh Châu nghe hiểu được, cô nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn."Triệu Xuân Mai: "Cũng là duyên phận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận