Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 339:

Chương 339:
Chương 339:
Nhóm người Chân Minh Châu đều bàng hoàng.Trước khi đến đây, Chân Minh Châu thật sự không biết thái độ của mọi người đối với người bán hàng rong là như thế nào.Dù gì bọn họ đều không phải là người cổ đại.Đừng nói những người hiện đại như bọn họ, đến cả người cổ đại như Túc Ninh cũng không hiểu biết gì nhiều về người bán hàng rong.Nhưng như vậy cũng không ngoài ý muốn, cổ đại cũng có một đạo lý đó là khác nghề như cách núi.Cũng may bọn họ đến đây cũng không phải vì trao đổi hàng hoá, mà chủ yếu là để tìm hiểu các phong tục tập quán ở cổ đại.Nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến chỉ một vài tiếng hô tuyên truyền của đám nhỏ, bọn họ đã bị thôn dân vây kín.Chân Minh Châu: "!!!"Vu Thanh Hàn và Túc Ninh bắt đầu cẩn thận hơn: "Các người đang làm gì?"Sao lại giống như đang muốn cướp bóc?Bà cụ dẫn đầu lập tức cười nói: "Có phải các người đến thu mua thổ sản vùng núi?"Nhìn thấy chú Ngưu là lớn tuổi nhất nên bà cụ hỏi ông ấy, nhưng chú Ngưu là người trầm mặc kiệm lời nên ông trực tiếp nhìn về phía Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn lập tức nở nụ cười, anh lớn lên rất đẹp trai, lại không kiệm lời như chú Ngưu, cũng không lạnh lùng như Túc Ninh; nên nụ cười của anh thật sự khiến trái tim người khác run lên.Vu Thanh Hàn: "Đương nhiên. Nếu các người không muốn lấy tiền thì cũng có thể đổi đồ. Chỗ tôi có rất nhiều thứ tốt."Anh giơ ngón tay lên rồi liệt kê ngắn gọn: "Kim chỉ dầu muối tương giấm, cái gì cần có đều có. Chỗ các người là thôn làng đầu tiên chúng tôi đến nên đồ dùng đều đầy đủ.""A, muối cũng có sao?"Vu Thanh Hàn: "Có, nhưng không nhiều lắm, đến trước thì mới đổi được muối, đều được vận chuyển từ trong thành đến đây."Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đây chính là chuyện bình thường.Suy cho cùng thì đây là muối, chỉ có quan gia mới được phép buôn bán, thời điểm mùa màng bội thu cũng có vài người bán rong đến đây, nhưng muối là mặt hàng trân quý nhất."Các người thu mua những loại thổ sản nào? Nhà ta chỉ có nấm."Chân Minh Châu: "Nấm cũng sẽ thu, nấm 200 văn một cân. Nếu không muốn nhận tiền thì có thể trực tiếp đổi thành muối, một cân nấm đổi một túi muối."Cô đưa lên cho vài người phụ nữ xem, mấy người phụ nữ nhìn nhau, sau đó liền nhanh chân chạy về nhà. Vì sao ư? Phải nhanh chóng chạy về nhà chuẩn bị. Chuyện tốt như vậy thật sự rất hiếm. Nếu không nắm lấy chắc sẽ mất ngủ vì tiếc hận.Chân Minh Châu: "Sao bọn họ lại bỏ chạy?"Cô buồn bực nhìn đám người giải tán hơn phân nửa.Túc Ninh: "Giá cả cô đưa ra quá ưu việt."Chân Minh Châu ồ một tiếng, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.Thật ra trước đó bọn họ cũng đã từng bàn bạc, thảo luận để đưa ra giá cả hợp lý. Vốn dĩ bọn họ cũng không chịu thiệt, do đó cũng muốn những người nghèo có được chút lợi ích thực tế. Những cửa hàng trong trấn căn bản không thể thu mua quá nhiều nấm. Dù gì thì nơi này cũng không phải thị trấn lớn nên không thể thu được nhiều nấm như vậy, mặc khác khu vực này gần núi nên nấm lại khá nhiều nên tự nhiên giá cả không cao. Giá một cân nấm chỉ khoảng 100 văn tiền, thời điểm mùa màng bội thu thì cao nhất cũng chỉ 120 văn một cân.Nấm chưa bao giờ có giá 200 văn một cân.Trong trấn muối được bán với giá 500 văn cho bao một cân, nửa cân là 250 văn.Còn bao muối mà Chân Minh Châu đưa ra, chỉ cần người tinh ý thì chỉ cần liếc mắt liền biết là hơn nửa cân. Dựa theo giá cả thì lời được 50 văn, mặt khác lại nhiều muối hơn. Ở nông gia, một phân một hào đều muốn tiết kiệm.Do đó nếu không đổi thì đúng là ngốc.Hiếm khi gặp được người bán hàng rong phúc hậu như vậy, thôn dân cũng không phải những người "điên" nên vô cùng gấp gáp, hận không thể lập tức chạy đến nhà để trở thành người đầu tiên được đổi hàng hoá.Chân Minh Châu nhỏ giọng: "Muối không thể đổi quá nhiều."Tuy rằng bọn họ không chuẩn bị loại muối tinh thường dùng ở thời hiện đại, mà mang đến toàn bộ là muối thô, nhưng vẫn phải khống chế số lượng. Chân Minh Châu sẽ không đổi quá nhiều muối để tránh thu hút sự chú ý của người khác. Bọn họ có ý tốt, nhưng cũng không muốn mang đến rắc rối cho bản thân."Tôi hiểu, chỉ đổi muối cho khoảng mười mấy người liền dừng lại."Chân Minh Châu gật đầu.Quả nhiên rất nhanh đã có người quay lại, vội vội vàng vàng vì sợ bị người khác giành mất. Thật ra cũng không có việc gì phải nôn nóng, trong nhà cũng không có bao nhiêu nấm. Nghĩ đến cuộc sống trước kia, vì lo cho mấy miệng ăn trong nhà trong những năm gian nan ấy thì có gì để tích góp, thực tế mỗi hộ gia đình đều không có bao nhiêu.Nhưng dù đổi được bao nhiêu thì thôn dân cũng sẵn sàng trao đổi một vài thứ. Bọn họ cũng không lấy tiền, nếu đổi ra tiền thì vẫn phải mua lại những thứ khác, như vậy còn không bằng trực tiếp đổi một túi muối. Không những tiết kiệm mà còn không phải mất công đi mua.Hơn nữa, cơ hội tốt như vậy sợ là về sau sẽ không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận