Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 279:
Chương 279:
Chân Minh Châu không để ý đến biểu cảm của Túc Ninh.Cô đáp: "Đúng vậy, hiện tại chính sách của quốc gia khá tốt, điều kiện cũng tốt, nên rất nhiều người có thể học đại học. Ví dụ như bạn học sơ trung của tôi, ngoại trừ ba hay năm người thì những người khác đều học lên cao trung. Còn thi từ cao trung lên đại học, thì chỉ có một người thì không đậu.""Nhiều người đi học như vậy!"Chân Minh Châu: "Đúng vậy, tri thức chính là sức mạnh."Cô lại nói: "Mặt khác, ở chỗ chúng tôi đến 18 tuổi mới thành niên, dưới 18 tuổi đều được xem là người chưa trưởng thành."Khóe miệng Túc Ninh run rẩy, cảm thấy một lời khó nói hết.Ở cổ đại, đứa nhỏ mười mấy tuổi đã có thể làm việc phụ giúp gia đình."Những kiến thức thông thường này có thể từ từ nói cũng được. Cô nên dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo, để cậu có thể thích ứng với hoàn cảnh xung quanh." Vu Thanh Hàn đề nghị.Chân Minh Châu liếc hắn: "Sao không phải là anh dẫn anh ấy đi?"Vu Thanh Hàn: "Đúng là chó cắn Lữ Động Tân không biết tốt xấu. Không phải tôi thấy cô cả ngày đều bị trói ở homestay, nếu có dịp thì nên ra ngoài vận động một chút để thư giãn gân cốt hay sao? Hơn nữa cậu ta thân thiết với cô hơn. Tôi với cậu ta chẳng thân nhau, hẳn là cậu ta cũng không muốn đi cùng với tôi đâu."Chân Minh Châu liếc mắt nhìn Vu Thanh Hàn, ngay sau đó nói: "Cũng đúng, đi thôi, tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo.""Buổi sáng khi đi làm thủ tục đã đi bằng Minibus, tôi nghĩ cô và cậu ta nên đi bộ để quen đường."Chân Minh Châu: "Được."Chân Minh Châu đứng dậy, Túc Ninh cũng liền đứng dậy đi theo cô. Anh hoàn toàn không biết gì về thời đại này cả.Chân Minh Châu đi đến cổng lớn, nói: "Anh phải nhớ là không được phép tự mình mở cổng. Nếu anh mở cổng thì bên ngoài chắc chắn là Mãnh Hổ Lĩnh, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi phải suy xét một thời gian mới đưa ra quyết định anh có thể ở lại hay không. Bởi vì nơi này có điểm đặc biệt."Túc Ninh gật đầu, Chân Minh Châu đẩy cổng ra, nói: "Đi thôi."Cô cười cười, nói: "Chỉ là khi trời không mưa, nếu muốn xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh thì phải cần đến sự giúp đỡ của anh."Túc Ninh: "Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, khẽ gật đầu.Thật ra, trường hợp của Túc Ninh cũng không thích hợp làm việc ở đơn vị của bọn họ, nhưng cuối cùng suy xét đến nhiều phương diện khác nhau cấp trên quyết định giữ người lại. Chắc là khi đó bọn họ cũng đã suy xét đến việc một khi có việc đi đến Mãnh Hổ Lĩnh thì sẽ cần đến sự trợ giúp của Túc Ninh.Hai người cùng nhau men theo bậc thang đi xuống núi, Chân Minh Châu chỉ vào ngon núi cao lớn nói: "Chỗ chúng ta đang sinh sống gọi là Lệ thành, nơi này là Li Sơn, hai từ 'Li' này không phải cùng một chữ."Túc Ninh: "Phức tạp như vậy."Chân Minh Châu bật cười, nói tiếp: "Nơi này là một địa điểm du lịch, vào mùa cao điểm sẽ có nhiều người đến đây để thám hiểm hoặc du lịch, nhưng vì từ trường trên núi nên không thể đi sâu vào trong, nếu không thì có thể sẽ mất mạng."Túc Ninh gật đầu: "Tôi đã biết.""Trên núi có khe suối, có một số người từ thành phố lái xe đến đây lấy nước suối mang về pha trà, trong thôn cũng rất nhiều người lên núi gánh nước, nhưng chúng ta không cần làm vậy, nước giếng nhà chúng ta cũng rất ngọt."Mỗi một điều mà Chân Minh Châu nói, Túc Ninh đều ghi nhớ trong lòng.Hiện tại anh nóng lòng muốn tiếp thu thêm nhiều kiến thức, hận không thể tiếp thu hết tất cả kiến thức ngay bây giờ."Bậc thang này không biết đã được xây dựng bao lâu rồi."Anh khom người, chạm nhẹ vào bậc thang.Chân Minh Châu: "Tôi cũng không biết. Trước kia đã có, cũng được tu sửa từ rất lâu, sau đó thì duy trì công tác gìn giữ.""Đi lại thoải mái hơn nhiều so với đường núi."Chân Minh Châu cười, nói: "Đó là đương nhiên."Hai người đi không nhanh, khoảng nửa tiếng mới xuống núi, thật ra bọn họ có thể đi nhanh hơn, nhưng vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ xung quanh nên chỉ có thể đi chậm một chút.Hai người xuống núi, Chân Minh Châu hỏi: "Anh đã gặp qua trưởng thôn Triệu rồi đúng không?"Túc Ninh gật đầu: "Hôm nay Vu thần y đã giới thiệu tôi với mọi người ở Ủy ban thôn."Chân Minh Châu: "Họ là những người rất có năng lực và bản lĩnh.""Cô cũng vậy." Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt ôn nhu.Chân Minh Châu cười nói: "Tôi sao? Tôi chỉ là một người bình thường thôi, cũng vì ngoài ý muốn mới gia nhập vào đội. Như vậy xem ra hai chúng ta không khác nhau lắm, đều là ngoài ý muốn mới tham gia vào đội."Khóe miệng Túc Ninh lập tức nhếch lên, anh rất vui khi có điểm chung với cô.Chân Minh Châu: "Bên này là trại chăn nuôi lợn, nơi này làm ăn rất uy tín, thức ăn cho heo gần như là thuần thiên nhiên nên thịt heo ăn rất ngon. Mỗi tuần nơi này đều giết lợn, tuần nào tôi cũng mua cả."Sau khi homestay của Chân Minh Châu khai trương, gần như mỗi lần cô đến đều mua rất nhiều, dần dần trở thành khách VIP của trại lợn."Tuy rằng nơi này chỉ là một thôn nhỏ trên núi, thôn dân không nhiều nhưng mọi người đều rất tốt bụng. Nhưng chủ yếu là vì mọi người ở đây đã lâu nên có thể hiểu rõ từng nhà như thế nào."Túc Ninh: "Tôi thật sự không ngờ thế giới bên ngoài là như thế này."Thật sự anh không nghĩ đến.Chân Minh Châu cười: "Khá tốt đúng không? Ôi! Tiểu Thạch Đầu!"Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót chạy đến chỗ cô: "Chị Chân."Cậu nhọc dừng bước, do dự một chút liền mở miệng gọi: "Cậu."Gương mặt Túc Ninh cứng đờ nhìn cậu nhóc, đây là chuyện bình thường với một người không quá quen với sự nhiệt tình của trẻ nhỏ như anh. Trước giờ Túc Ninh sinh sống ở một nơi chỉ toàn ngươi lừa ta gạt, làm gì có những đứa bé ngây thơ hồn nhiên thế này.Tiếng gọi 'cậu' thánh thót này cũng đủ khiến Túc Ninh đông cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận