Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 290:
Chương 290:
Quan Hân là một người rất quyết đoán.Nếu không quyết đoán thì sợ là hiện tại đã không còn mạng, bị tướng công của cô ấy ăn sạch sẽ.Tất cả những điều này cũng đều nhờ vào sự dạy dỗ của cha Quan Hân.Nhà ông ấy không phải không có con trai, mà thậm chí đến một đứa con cũng không có.Vì vậy khi Quan Hân được sinh ra, từ nhỏ cô ấy đã sớm được cha mình nuôi dạy như người thừa kế, cũng hướng dẫn cô ấy không ít thủ đoạn làm ăn buôn bán, nên tính cách của cô ấy có phần kiên cường. Chính vì vậy sau khi biết cha mẹ bị hại, cô ấy cũng không giống những cô gái khác không thể gượng dậy nổi.Ngược lại, cô ấy lập tức tỉnh táo hơn, chuẩn bị đối phó với cả nhà chồng toàn sài lang hổ báo.Cô ấy đối phó bọn họ trong vòng một năm, có được có mất; rất đúng với câu nói cá chết lưới rách.Hiện tại cô ấy đã khiến cả nhà đó rơi vào đường cùng.Cô ấy hạ độc vào giếng nước thật ra không phải muốn độc chết cả gia đình lòng lang dạ sói đó, cha mẹ cô ấy đều bị hại chết, nhưng cô ấy không muốn cả nhà đó phải chết. Bởi vì, cái chết không đủ để cô ấy giải nỗi hận, cô ấy muốn bọn họ sống không bằng chết.Muốn bọn họ giống như bãi bùn lầy, sống không bằng chết!Hạ độc vào giếng nước là vì muốn che giấu việc ngọn nến có chứa chất độc mà thôi.Chỉ cần thắp nến trong khoản tám đến mười ngày thì sẽ bị mù.Mặt khác, Quan Hân cũng đã thiếu sòng bạc một số bạc lớn, đừng nói là bán hết tài sản của Quan gia, dù có vắt kiệt tiền bạc trên người bọn chúng cũng không đủ. Cô ấy tình nguyện dâng gia sản cho sòng bạc, cũng nhất định không để nhà đó chiếm tiện nghi.Cô ấy bỏ trốn thì đương nhiên chồng cô ấy - Từ Cẩm Dương sẽ phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ đó.Chuyện này không phải hắn nói một câu người đã bỏ trốn hay đã chết là có thể kết thúc.Những kẻ ở sòng bạc là người như thế nào, đều là những kẻ ăn thịt không nhả xương.Trước đó cô ấy đã có biện pháp khiến đám người ở sòng bạc cắn chặt cả nhà kia không nhả ra.Cô muốn bọn chúng hai mắt mù loà, không một xu dính túi còn thiếu một đống nợ, sống không bằng chết.Dù phải đặt cược cả tính mạng của mình cô ấy cũng phải thấy được kết quả như vậy. Tuy kế hoạch có chút thay đổi, những người đó đuổi theo quá nhanh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn bộ kế hoạch cả. Tiếp theo dường như kết quả mọi chuyện đã được định sẵn.Quan Hân cảm thấy dù mình có mất mạng cũng rất đáng.Nếu nói trước kia cô ấy còn có năm phần ngây thơ trong sáng thì hiện tại tất cả đều là ác ý, phần ngây thơ kia dường như đã biến mất hết thảy.Cô chính là người vừa bình tĩnh quả cảm lại còn tàn nhẫn.Cũng chính vì vậy cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra nơi này có sự khác biệt.Thời điểm Quan Hân bỏ trốn chỉ kịp thời mang theo mấy thứ này, còn những thứ khác cần phải mua sau, nhưng hiện tại cô biết nếu dùng bảng chữ mẫu đổi lấy vàng nén thì con đường tiếp theo cô ấy đi mới dễ dàng hơn.Vì vậy, cô ấy gần như không chút do dự tìm đến Chân Minh Châu và Túc Ninh, khi bọn họ dò hỏi lai lịch cô ấy cũng là thẳng thắn nói ra không che giấu."Đây là của tổ tiên tôi để lại, tổ tiên tôi là gia tộc giàu sang phú quý nên mới có được thứ này. Chỉ tiếc là nhà tôi thế hệ sau không bằng thế hệ trước, về sau lại không dám lấy thứ này ra vì sợ bị người khác chú ý, đến lúc đó không kiếm được tiền ngược lại còn bị cướp mất nên vẫn luôn cất giấu đến tận bây giờ. Nếu không phải tên lòng lang dạ sói kia là tướng công của tôi thì cha sẽ không nói cho hắn biết. Chỉ là không ngờ hắn có thể diễn kịch giỏi đến vậy. Nhưng cũng tốt, cuối cùng kế hoạch tôi sắp đặt trong một năm cũng đã diễn ra theo ý muốn. Các người không cần cảm thấy đưa 20 thỏi vàng là đang chiếm tiện nghi của tôi. Hiện tại bán cho các người là nhất thích hợp. Dù làm việc gì thì cũng nên tuỳ thời mà suy xét. Hiện tại thứ tôi thiếu là tiền, không phải cái này. Tôi có giữ lại nó cũng không thể biến nó thành tiền được, nhưng nếu đổi lấy tiền thì tôi có thể bắt đầu kinh doanh."Chân Minh Châu: "Được!"Nếu Quan Hân đã kiên trì thì Chân Minh Châu cũng nói thẳng: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ không chiếm tiện nghi của chị, dù có người tìm chị thì như chị đã nói bên kia bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc, chắc là sẽ không đến gần khu vực này để tìm người đâu, chị có thể nghỉ ngơi ở đây hai ngày. Dù chị nói đã có thể đoán được kết quả nhưng tôi vẫn sẽ nhờ người hỏi thăm tình hình bên kia. Vì biết được kết quả chính xác sẽ tốt hơn, đúng không? Nếu bên kia đang rối loạn thì tôi chắc chắn cũng sẽ không có người tìm chị. Sau đó tôi sẽ sắp xếp người đưa chị đến bờ biển. Nhưng sau khi lên thuyền thì chị phải dựa vào chính bản thân mình. Tôi chỉ có thể giúp chị làm đến vậy thôi. Đương nhiên tôi cũng sẽ nhờ người sang bên chỗ bờ biển nói với người đang chờ chị một tiếng."Quan Hân kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu, rất nhanh liền gật đầu, cũng không giả vờ từ chối: "Được."Nhưng cô ấy cũng nói: "Hiện tại đang có người truy đuổi tôi, nếu tôi ở chỗ này thì có liên lụy đến cô không?"Chân Minh Châu nở nụ cười như có như không, nói: "Liên lụy?"Cô khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thật ra không đến mức như vậy."Cô nhìn Quan Hân, nói: "Nếu còn có việc gì thì có thể nói với chúng tôi."Quan Hân: "Không còn chuyện gì nữa, cô cũng không cần nhờ người đến bên phía bờ biên, chúng tôi đã thương lượng là một tháng sau tôi sẽ đến đó, nhất định sẽ đến kịp. Tôi cũng không còn gì khác, nếu từ đầu tôi đã quyết định nói ra thì cũng sẽ không giấu diếm."Chân Minh Châu yên lặng gật đầu, nói: "Vậy được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận