Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 78: Thăm Dò Lẫn Nhau 5

Chương 78: Thăm Dò Lẫn Nhau 5
Chương 78: Thăm Dò Lẫn Nhau 5
Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn Nguyên Tuấn. Cô luôn nghĩ Nguyên Tuấn chỉ thích ăn ăn uống uống. Nhưng vừa rồi cô đã nhận thấy rõ ràng A Cửu là một chủ nhân giả heo ăn thịt hổ, rất khôn khéo.Hắn nói: "Tôi muốn đổi một ít thuốc trị thương mà lúc đầu cô cho tôi dùng. Nếu có thể tôi còn muốn một vài cái gương. Tôi thấy những chiếc gương này nhìn rất rõ ràng. Còn thức ăn thì chỉ cần đổi một ít để ăn trong lúc lên đường là được."Cuối cùng Nguyên Tuấn mới nói đến thức ăn.Chân Minh Châu: "Việc đổi thuốc tôi muốn suy nghĩ lại, còn gương thì không thành vấn đề."Nguyên Tuấn: "Cảm ơn bà chủ."Chân Minh Châu: "Ngày mai tôi sẽ cho mọi người câu trả lời."Nguyên Tuấn đồng ý.Chân Minh Châu nhạy bén phát hiện, A Cửu hiện tại đã khác với trước kia, khí chất trong xương cốt hoàn toàn thay đổi. Có lẽ đây mới là con người thật của hắn, người trước kia ăn ăn uống uống, không ngừng "phát tướng" biến thành A Cửu mập mạp chỉ là ngụy trang.Hay có thể nói là hắn khó có được thời gian thư thái. Thật khiến người khác khó hiểu nha.Chỉ là cô vốn dĩ không hiểu rõ về A Cửu, vì dù gì bọn họ cũng không phải người cùng một thời đại.Thật ra, Chân Minh Châu không cần rối rắm việc A Cửu là dạng người nào, dù gì bọn họ cũng không qua lại với nhau nhiều."Anh muốn gương lớn hay gương nhỏ?"Nguyên Tuấn: "Còn có loại nhỏ hay sao?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên, gương lớn có thể nhìn toàn thân, gương nhỏ thì cỡ bằng bàn tay. Anh muốn loại nào tôi đều có thể chuẩn bị."Nguyên Tuấn: "Được, để chúng tôi thương lượng một chút."Chân Minh Châu cười, gật đầu nói được.Cô nói: "Tôi thấy sắc trời âm u, không biết trời có mưa hay không. Nhưng dù sao thì anh cũng gọi những người bên ngoài đi vào đây đi."Nguyên Tuấn kinh ngạc nhướng mày: "Cô không lo lắng?"Chân Minh Châu cười nói: "Anh biết tôi lo lắng sao?Nguyên Tuấn cũng khá trực tiếp: "Biết một chút, dù gì chúng ta cũng đã tiếp xúc với nhau được một thời gian." Sau đó mỉm cười: "Nên tôi cũng khá hiểu cô, đúng không?"Chân Minh Châu không trả lời, ngược lại ra vẻ thần bí: "Tôi đúng thật lo lắng, nhưng nếu đã dám để bọn họ đi vào đương nhiên là đã có chuẩn bị."Nguyên Tuấn mỉm cười: "Cảm ơn."Chân Minh Châu: "Tất cả đều lưu lại một bên, sắp xếp như thế nào thì mọi người tự thương lượng với nhau. Tôi sẽ chỉ mọi người cách sử dụng đồ vật như thế nào, sau đó thì chính mình làm, nhớ là đừng làm hỏng."Nguyên Tuấn mỉm cười nhìn Chân Minh Châu, nói: "Không thành vấn đề. Vậy chúng tôi về phòng trước đây."Chân Minh Châu nói được.Chân Minh Châu thấy bọn họ ra ngoài liền điện thoại cho Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn vừa bắt điện thoại liền hỏi: "A Cửu muốn đổi cái gì?"Chân Minh Châu kinh ngạc: "Làm sao anh biết tôi điện thoại đến là để nói vấn đề này?"Vu Thanh Hàn: "Nếu không thì sao? Không lẽ cô điện thoại đến là để chê cười tôi? Cũng không phải, dù gì cô không biết mình đã gây thêm cho tôi không ít phiền toái."Chân Minh Châu mới không tin mấy lời này đâu. Người này đúng là nói quá mà.Cô nói: "Đừng giả bộ, cũng không có phiền toái lớn như anh nói đâu. Dù gì chúng ta cũng đâu có quan hệ gì."Vu Thanh Hàn: "Đúng thật là không có, nhưng mọi người đều nói tôi không thành thật, ảnh hưởng đến danh dự của tôi không phải là phiền toái lớn sao?"Chân Minh Châu "A!" lên.Vu Thanh Hàn tiếp tục nói: "Cô không biết tôi phải giải thích bao lâu thì mọi người mới tin tưởng giữa hai chúng ta không quan hệ gì."Chân Minh Châu cười to, sau đó nghiêm túc nói: "Phó phòng Vu, tôi điện thoại đến là để nói về công việc."Vu Thanh Hàn: "Được, cô nói đi."Chân Minh Châu: "A Cửu muốn đổi thuốc trị thương."Vu Thanh Hàn ý vị thâm trường nở nụ cười, nói: "Xem ra hắn cũng rất có tâm cơ, biết cái gì là tốt nhất."Có một số loại thuốc là bình thường với người hiện đại, nhưng với người cổ đại thì nó có thể là thứ để cứu mạng.Không thể không nói, A Cửu cũng có chút tâm tư.Anh đáp: "Có thể đưa cho A Cửu, cũng không ảnh hưởng gì."Chân Minh Châu: "Được. Nhưng anh cũng biết những loại thuốc này cũng không thể tuỳ tiện mua nhiều được?"Vu Thanh Hàn: "Để tôi bảo Trương Vũ đưa qua cho cô, chúng ta cũng không cần đưa quá nhiều, vật lấy ít làm quý."Chân Minh Châu đồng ý.Vu Thanh Hàn lại hỏi: "Cô cảm thấy lai lịch của A Cửu là gì?"Chân Minh Châu suy nghĩ, thấp giọng nói: "Hoàng tử."Vu Thanh Hàn trở nên nghiêm túc hơn, anh nói: "Hoàng tử? Sao cô lại nghĩ như vậy?"Chân Minh Châu cười: "Thị vệ Trương Lực của hắn là người có phẩm cấp, là võ tướng mà lại xưng thần với hắn, nếu không phải thân phận hiển hách thì anh tin sao. Còn có lão sư của hắn từng là Trạng Nguyên."Vu Thanh Hàn kinh ngạc: "Đến chuyện này cô cũng biết?"Chân Minh Châu: "Tôi không trực tiếp hỏi, nhưng nói chuyện cần có kỹ xảo."Thời đại học, cô đã làm không ít công việc bán thời gian, nên am hiểu nhất là nói chuyện với người khác.Chỉ là trước kia cô không nghĩ đến thôi, không nghĩ đến và không biết là hoàn toàn khác nhau.Cô nói: "Tôi cũng không phải phế vật nha."Vu Thanh Hàn trầm mặc một chút, nói: "Chân Minh Châu, tôi phát hiện ra là tôi đã quá xem thường cô."Chân Minh Châu không khách khí vạch trần: "Anh còn xem thường A Cửu nữa."Vu Thanh Hàn cười, sau đó dặn dò vài câu: "Cô nhanh chóng để bọn họ rời đi, sau này cố gắng hạn chế tiếp xúc. Chúng ta không nên qua lại với những người có thân phận như vậy, không an toàn."Chân Minh Châu: "Biết rồi, anh không khác gì mẹ già mà."Vu Thanh Hàn: "Cô đúng là đồ ngốc không biết tốt xấu.""Người khôn khéo như tôi mà là tiểu ngu ngốc thì anh chính là trứng thối lớn."Vu Thanh Hàn: "Tiểu ngu ngốc.""Trứng thối lớn."Hai người đồng thời lẩm bẩm.Đến thời điểm mấu chốt, Vu Thanh Hàn bỗng nhiên im lặng, sau đó lên tiếng: "Tôi không thể tiếp tục nói nữa, nếu không bị người khác nghe thấy lại hiểu lầm."Khoé miệng Chân Minh Châu run rẩy, nói: "Anh không cần làm mấy chuyện lạy ông tôi ở bụi này được không? Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì, nhưng anh làm như vậy lại khiến tôi cảm thấy hồi hộp đó."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Cô còn nói mình không có ý gì với tôi? Cô xem chưa gì đã cảm thấy hồi hộp!"Chân Minh Châu không nói gì, chỉ cười lên rồi cúp máy.Nếu có người thích, chắc cũng là những người thích trí tuệ anh ta thôi.Chân Minh Châu dứt khoát cúp máy.Vu Thanh Hàn: "Chân Minh Châu, cô làm sao thế?Thật đúng là lạnh lùng mà.Hơn nữa, anh vẫn còn có chuyện chưa nói! Sao lại cúp máy.Vậy thôi, chờ chuyển phát nhanh được gửi đến thì cô ấy sẽ tự biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận