Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 307:
Chương 307:
Thật ra cả nhà Trương Lực đều đã cùng hội cùng thuyền với Cửu hoàng tử, tình huống của Cửu hoàng tử tốt hay xấu đều ảnh hưởng đến nhà bọn họ. Từ xưa đến nay, công lao phò tá vua chúa là không thể so sánh. Trương Lực xem như không phải là người ham mê danh lợi và vinh hoa phú quý, nhưng chuyện này lại có quan hệ với cả gia tộc của hắn.Vì thế, chỉ cần Cửu hoàng tử đứng vững gót chân thì Trương gia cũng sẽ tốt hơn.Trương Lực hiểu rất rõ điều này.Thật ra ban đầu Trương gia cũng không hoàn toàn đứng về phía Cửu hoàng tử mà phân tán "đầu tư", chính hắn đã ảnh hưởng đến quyết định của cả nhà, cũng vì vậy nên hắn càng không hy vọng Trương gia sẽ thua trong lần đặt cược này."Ta không hy vọng bản thân mình trở thành một kẻ thất bại."Bạch Viễn nhìn Trương Lực nở nụ cười ý vị thâm trường, nói: "Sẽ không.""Ta vẫn luôn tin tưởng năng lực của Cửu hoàng tử."Trương Lực gật đầu."Gần đây trong kinh xảy ra chuyện gì sao?"Bạch Viễn: "Thật ra không có việc gì, hiện tại thân thể bệ hạ ngày càng lụn bại, mọi người đều ngấm ngầm tranh đấu, các phe phái cũng dần lộ rõ.""Hiện tại ngươi không ở kinh thành, rời xa vòng tròn thị phi chưa chắc đã là chuyện xấu. Ngươi không ở kinh thành nên Trương gia cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Người ngoài không biết, nhưng là điện hạ biết ngươi đã cống hiến rất nhiều."Trương Lực gật đầu, hắn nói: "Ta biết.""Trương Lực sư phụ, Bạch lão sư..."Từ xa, hai người liền nhìn thấy có người vẫy tay với bọn họ.Nhìn kỹ lại thì không phải ai khác mà chính là Chân Minh Châu.Chân Minh Châu bật cười, nhẹ giọng gọi: "Hai người nhanh đến đây ngồi đi."Tuy hôm nay trời không mưa, nhưng quán trọ Xuân Sơn lại mở cửa, cả đám người đều ngồi ở cửa... gặm dưa hấu.Trương Lực và Bạch Viễn liếc nhìn nhau, sau đó mỉm cười, thật đúng là bị bọn họ đoán đúng."Đây là... dưa hấu?"Chân Minh Châu: "Nào, hai người đến đây cùng ăn dưa hấu với chúng tôi.""Hình như hơi sớm."Hắn nhớ dưa hấu phải một thời gian nữa mới chín, hơn nữa quả dưa cũng không lớn như vậy.Chân Minh Châu: "Không sớm đâu, nếu các người thích thì mùa đông cũng có. Nào cùng ăn đi."Bọn họ chuyển một băng ghế dài ra rồi ngồi xuống."Đây là Quan Hân, đây là Bạch lão sư và sư phụ Trương Lực." Chân Minh Châu đơn giản giới thiệu ba người bọn họ với nhau, sau đó tiếp tục ăn dưa.Bạch Viễn nhìn về phía Quan Hân, từ dung mạo của cô ấy có thể nhìn ra vài nét giống với người ông đã từng quen biết, chẳng qua..."Quan tiểu thư còn nhớ rõ ta không ? Lệnh tôn đã từng đã cứu ta."Quan Hân: "Người là..."Cô ấy suy nghĩ rồi nói: "Là người đến từ kinh thành."Bạch Viễn gật đầu: "Đúng vậy. Cô đã thay đổi rất nhiều."Trước kia Quan Hân là một phụ nữ có vẻ ngoài phúc hậu, nhưng bây giờ thì gầy đi rất nhiều.Quan Hân: "Con người sẽ luôn thay đổi."Giọng điệu nhàn nhạt, sau đó cũng không nói thêm gì với Bạch Viễn mà chỉ im lặng nghiêm túc ăn uống.Trương Lực: "Người của ta đã đi sang huyện phụ cận..."Quan Hân liền ngẩng đầu, vội vàng hỏi: "Bọn họ như thế nào rồi?"Trương Lực kể lại đầu đuôi mọi chuyện, càng nghe khóe miệng Quan Hân càng công lên, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý.Quan Hân: "Nếu vậy thì quá tốt rồi."Đây là lần đầu tiên cả Từ Nhất Ninh và Văn Khâm nghe thấy chuyện này, cả hai đều ngây dại, nhìn Quan Hân với ánh mắt không thể tin được.Thì ra cô ấy đáng sợ như vậy, hiện tại cả hai càng cảm thấy sợ hãi hơn.Quan Hân: "Quá tốt rồi, chỉ đáng tiếc là tôi không thể tận mắt nhìn thấy bọn họ trải qua cuộc sống không bằng cả chó mèo."Trương Lực: "Bọn họ giờ đã là ăn mày.""Thật ra, ta không hiểu..." Hắn hỏi,"Ngươi có thể trực tiếp hạ độc bọn họ, vì sao còn muốn hủy hoại gia nghiệp của gia tộc?"Quan Hân ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi cho rằng ta có thể giữ được sản nghiệp sao? Ngươi không biết nữ nhân sẽ phải đối mặt với bao nhiêu chuyện đâu."Gia đình cô ấy nhân khẩu đơn bạc, đây là nhược điểm lớn nhất."Tuy rằng sòng bạc không phải một nơi tốt đẹp gì, nhưng mỗi người chúng ta đều có được thứ mình cần.""Đến cả hạ nhân cô cũng xuống tay."Quan Hân ngẩng đầu, hỏi lại: "Thế thì sao?"Vẻ mặt cô ấy lãnh đạm, nói: "Cha ta là người tốt, đã từng giúp đỡ rất nhiều người, ông ấy mua bọn họ, lại còn sắp xếp cho bọn họ ở lại trong phủ làm việc. Ta tự hỏi Quan gia chúng ta không hề đối xử tệ với bọn họ, nhưng chúng ta nhận được cái gì? Chỉ có sự phản bội! Lúc cha mẹ tôi còn sống bọn họ đã phản bội mà đi theo tên khốn kia hãm hại chúng ta. Nếu đã nguyện ý ăn cây táo rào cây sung, nếu đã cấu kết với hắn hại chết cha mẹ ta thì ta sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết."Không gian chìm trong yên lặng, đột nhiên Chân Minh Châu lên tiếng: "Không phải là chuyện gì xấu cả."Cô đứng dậy: "Tôi đi rửa thêm mấy quả nhỏ mang đến đây."Túc Ninh: "Để tôi đi."Chân Minh Châu: "Anh rửa loại nho mà tôi mua ấy, đừng rửa loại nho chúng ta hái, vị rất chua, không thể ăn."Túc Ninh mỉm cười: "Tôi biết rồi."Chân Minh Châu: "Tôi cảm thấy có ân báo ân có thù báo thù không phải là chuyện gì xấu cả. Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Quan Hân, nếu đã biết kết quả thì chị định khi nào rời đi?"Quan Hân: "Ngày mai."Cô ấy không phải là một người thích trì hoãn công việc: "Biểu đệ đang ở làng chài đợi tôi."Chân Minh Châu: "Chị vẫn còn biểu đệ sao."Quan Hân gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ còn một người thân mà thôi."Giọng nói của Quan Hân rất bình tĩnh: "Thậm chí tôi cũng không biết hắn có phản bội mình hay không, nhưng tôi muốn đánh cược một phen. Tình yêu vốn đã không đáng tin cậy, tôi muốn thử xem ngoại trừ tình cảm với cha mẹ thì tình thân có phải cũng cũng không đáng tin cậy hay không.""Để ta tiễn ngươi."Bạch Viễn lên tiếng, ông nói: "Ta sẽ an bài người đưa ngươi qua đó, nếu biểu đệ của ngươi không đáng tin thì ngươi có thể cùng ta hồi kinh, đương nhiên, nếu biểu đệ của ngươi là người đáng tin cậy thì ngươi cũng có thể cùng ta hồi kinh. Bà chủ nói rất đúng, có ân báo ân, phụ thân ngươi cũng từng giúp đỡ ta nên ta không thể mặc kệ ngươi được."Quan Hân: "Ta không muốn dựa vào bất kỳ một nam nhân nào."Bạch Viễn: "Không phải ngươi dựa vào ta, mà ta thưởng thức tính tình quyết đoán của ngươi. Hơn nữa, ngươi có hiểu biết sâu rộng đối với các loại độc dược, ta giúp đỡ ngươi không phải chỉ vì báo ân mà còn muốn bản thân có thêm trợ thủ, như hổ thêm cánh."Ông nói: "Đôi bên cùng có lợi, ngươi thấy thế nào?"Quan Hân trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói: "Để ta suy xét một chút."Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn Bạch Viễn, nghiêm túc nói: "Bạch lão sư, tôi phát hiện ông rất thích ở chỗ tôi đào người nha."Trước đó chính là Cốc Chi Tề.Bây giờ thì là Quan Hân.Bạch Viễn mỉm cười: "Ai bảo những người bà chủ Chân gặp được đều rất lợi hại."Chân Minh Châu cười to.Bạch Viễn: "Nếu đã có sẵn nhân tài mà tôi không hạ thủ thì thật là ngu xuẩn."Ông chân thành nói: "Quan tiểu thư, ta là thật lòng.""Có lẽ những lời ta vừa nói không được xuôi tai, đáng lẽ ra không nên nói vì muốn báo ân, mà nên nói thật ra là ta thưởng thức năng lực của ngươi. Ta tin ngươi cũng hiểu rõ điều này."Xem ra Bạch Viễn thật sự quen biết, hơn nữa cũng rất thưởng thức năng lực của Quan Hân.Nếu không sẽ không nói những lời này.Quan Hân mím môi: "Ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời."Chân Minh Châu nhìn tới nhìn lui, sau đó lên tiếng cảm thán: "Sao chỗ của tôi lại giống như trung tâm giới thiệu việc làm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận