Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 150:

Chương 150:
Chương 150:
Lúc này, Túc Ninh đang ngồi bên cửa sổ, tựa hồ như đang thưởng thức khung cảnh Cửu hoàng tử làm việc, thấy Chân Minh Châu đi vào liền nói: "Không nghĩ đến Cửu hoàng tử cũng có thể bị sai vặt như vậy." Giọng nói mang theo vài phần ý vị thâm trường.Chân Minh Châu: "Tôi không bảo hắn quét sân nha."Túc Ninh mỉm cười: "Thì ra là Cửu hoàng tử chủ động làm việc, như vậy càng khiến người khác kinh ngạc hơn."Chân Minh Châu: "Hôm nay anh cũng quan tâm đến chuyện này sao?"Túc Ninh trầm mặc một chút, sau đó nói: "Đúng thật là tôi không quan tâm."Vu Thanh Hàn đánh giá Túc Ninh, nói: "Anh không cần suy nghĩ quá nhiều, nên tĩnh dưỡng thân thể, thời điểm dưỡng thương kiêng kị nhất là suy nghĩ quá độ."Túc Ninh liếc mắt nhìn Vu Thanh Hàn thật sâu nhưng không nói gì.Khi ra cửa, Vu Thanh Hàn thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy Túc Ninh không thích tôi."Chân Minh Châu: "Hả?"Cô nhướng mày nói: "Tôi không cảm giác được, nhưng cũng không đến mức đó nha? Hôm qua là lần đầu tiên hai người gặp nhau, hơn nữa anh lại là bác sĩ của hắn, vì sao hắn lại không thích anh?"Vu Thanh Hàn bật cười, nói: "Đúng vậy, vì sao hắn không thích tôi chứ?"Anh ý vị thâm trường nói: "Có thể là vì hắn thích cô."Vì thích cô nên mới không thích tôi.Chân Minh Châu: "Như thế nào lại đổ lên người tôi, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?"Vu Thanh Hàn: "Tự cô suy nghĩ lại đi."Vu Thanh Hàn đi về phía trước, giọng nói hạ xuống rất thấp, nếu là người khác nhất định sẽ không nghe được, nhưng Túc Ninh không phải người khác, từ nhỏ hắn đã luyện võ nên thính lực tốt hơn người khác rất nhiều, vì thế những lời Vu Thanh Hàn nói với Chân Minh Châu hắn đều có thể nghe được rõ ràng.Hắn nhìn món sủi cảo trước mặt, lại nhìn Cửu hoàng tử đang liên tục quét tuyết trong sân, đột nhiên liền hiểu rõ tâm trạng và nguyên nhân vì sao Cửu hoàng tử điên cuồng quét sân.Thật ra hắn cũng nghĩ đến chuyện làm việc.Đây chính là sự khác biệt do thời đại mang lại.Trong lòng Vu Thanh Hàn, Chân Minh Châu chính là một cô gái nhỏ, là đồng nghiệp và cấp dưới của anh, là một cộng sự nhìn thì hồ đồ nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Giữa bọn họ không phải quan hệ nam nữ, mặc kệ cô là nam hay là nữ cũng đều như nhau.Bọn họ là quan hệ cộng sự bình đẳng và không thể thay thế được.Nhưng trong lòng những người khác, đặc biệt là người cổ đại thì dường như không giống vậy.Vu Thanh Hàn có thể giao tiếp bình thường với Chân Minh Châu, nhưng những người khác chưa chắc có thể.Như Cửu hoàng tử Nguyên Tuấn hay Túc Ninh, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng sẽ xao động.Chân Minh Châu quá xinh đẹp, không những vậy còn là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nên thật sự rất khó có thể không động lòng.Bọn họ rõ ràng biết rằng khả năng sẽ không có kết quả, suy nghĩ lung tung cũng chỉ chuốc thêm phiền não, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ nếu cô ấy thích mình thì sao.Luôn biết sẽ không có kết quả nhưng vẫn thích suy nghĩ mông lung.Như hiện tại, Nguyên Tuấn điên cuồng quét sân, còn trong lòng Túc Ninh lại nổi lên không ít gợn sóng.Vốn dĩ tính cách Túc Ninh lạnh nhạt nên không biểu hiện ra ngoài, nhưng đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất.Vu Thanh Hàn đã nhận ra.Túc Ninh cúi đầu ăn sủi cảo, đột nhiên cảm thấy món ăn hôm nay không có mùi vị gì.Hắn cảm thấy bản thân không xứng với Chân Minh Châu. Dù Chân Minh Châu không phải là tiên nữ, thì đối với hắn cô vẫn là một sự tồn tại không thể với tới, chính vì thế nên trong lòng hắn mới càng thêm khó chịu.Hắn cúi đầu cười như có như không, thầm nghĩ bản thân mình cũng không phải hạng người tốt lành gì.Người ta có ơn cứu mạng hắn, bản thân hắn có thù lớn chưa trả, nhưng lại ở đây suy nghĩ lung tung. Loại người như hắn thật khiến người ta chán ghét.Túc Ninh cảm thấy ưu sầu, có lẽ chỉ có Nguyên Tuấn đang quét sân mới có thể hiểu được tâm tình của hắn.Đúng lúc này, Nguyên Tuấn dừng lại nghỉ ngơi, vô tình bắt gặp ánh mắt của Túc, trong nháy mắt hai người có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương.Sau khi cảnh giác thì hai người bắt đầu trào phúng lẫn nhau.Anh chế nhạo tôi, tôi chế nhạo anh.Thật là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.Hiện tại, thiên nga trong lòng bọn họ đang đi đến phòng vợ chồng Cốc gia."Đây là bác sĩ Vu - người hôm qua tôi có nhắc đến với mọi người, nhưng anh ấy không phải là khách trọ mà là bạn của tôi."Hai vợ chồng Cốc Chi Tề ồ lên một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường đảo quanh hai người bọn họ.Chân Minh Châu chợt nghĩ đến những hiểu lầm và tin đồn trên diễn đàn lớp, liền nói: "Chúng tôi không phải người yêu mà chỉ là bạn bè đơn thuần. Các người không nên hiểu lầm."Hai vợ chồng Cốc Chi Tề hơi trầm mặc, sau đó lại ồ lên một tiếng.Nhìn thì có vẻ bọn họ đã tin những lời cô nói.Còn thật sự có tin hay không thì cô không biết.Chân Minh Châu cùng Vu Thanh Hàn đi ra ngoài.Chân Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Sao dạo này lại có nhiều người hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta vậy?"Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Có lẽ là do tôi quá đẹp trai. Cô nghĩ xem, nếu tôi vừa già lại vừa xấu, người khác sẽ hiểu lầm chúng ta sao? Còn không phải bởi vì hai chúng ta là trai tài gái sắc, người khác vừa nhìn liền nghĩ anh chàng đẹp trai này tám phần là bạn trai của Chân Minh Châu. Vì thế mà dẫn đến hiểu lầm."Chân Minh Châu bĩu môi, thật sự cô không muốn thừa nhận những gì Vu Thanh Hàn nói, nhưng xem ra cũng có lý.Vu Thanh Hàn nói: "Thật ra..."Anh đột nhiên im lặng, vuốt cằm nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu bị anh nhìn đến nổi da gà: "Anh nhìn cái gì mà nhìn?"Vu Thanh Hàn ngữ khí sâu kín, ánh mắt như đang thưởng thức: "Đột nhiên tôi phát hiện, đúng là cô lớn lên thật đẹp."Chân Minh Châu tức giận mắng: "Anh bị mù à? Đến bây giờ tôi mới đẹp sao? Vốn dĩ tôi luôn rất xinh đẹp."Rõ ràng cô vẫn rất xinh đẹp, còn muốn đẹp hơn nữa sao.Sao lại tỏ vẻ như mới gặp cô lần đầu tiên, đến mức ấy sao?Vu Thanh Hàn: "Trước kia tôi chỉ đơn thuần xem cô như cô gái nhỏ, nên cũng không nghĩ gì nhiều; nhưng hôm nay tôi chợt phát hiện 'giá thị trường' của cô rất tốt. Vì thế mới nói đàn ông cổ đại đúng là chỉ nhìn mặt."Chân Minh Châu nghiến răng: "Anh muốn đánh nhau sao?"Gần đây, cô không chỉ nghiêm túc tập võ, mà đôi lúc còn được cao thủ như Trương Lực hay Túc Ninh ngẫu nhiên chỉ điểm một chút. Thế nào? Người này là muốn ăn đòn sao?Sau đó cô lại nói: "Anh nói bậy bạ gì đó? Sao đàn ông cổ đại chỉ biết nhìn mặt? Anh sẽ không giống mấy bà mai, chỉ cần thấy nam nữ nói chuyện liền cảm thấy bọn họ có tình cảm với nhau? Anh không phải loại người như vậy, đúng không?"Chân Minh Châu thật sự ghét bỏ vị giáo sư Vu này.Còn nói bạn học cô bổ não, thích suy nghĩ lung tung; bản thân vị này cũng không phải giống vậy sao?Cứ thích nói hươu nói vượn.Cô nói chuyện một cách chính đáng: "Tôi nói cho anh biết, anh nói chuyện đứng đắn lại, đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không có rồi suy đoán lung tung, anh như vậy sẽ dễ khiến người khác cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy thì về sau chúng tôi gặp mặt nhau làm sao nói chuyện? Vốn dĩ bọn họ không có ý đó nhưng anh cứ miên man suy nghĩ, nói hươu nói vượn."Vu Thanh Hàn: Người này căn bản không cảm nhận được có người thích mình?Thần kinh cô ấy thô đến mức nào chứ?Anh yên lặng nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Nhìn cái gì mà nhìn, nếu anh cứ tiếp tục nhìn thì tôi cảm thấy người có tình cảm với tôi là anh đó!"Vu Thanh Hàn cạn lời.Anh xác định chỉ số tình cảm của người này là số âm.Đúng thật là số âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận