Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 135: Đồ Thêu 5

Chương 135: Đồ Thêu 5
Chương 135: Đồ Thêu 5
Hai mẹ con Vương thị trở về phòng, Cốc Chi Tề ngẩn ra, nói: "Lần này hai người lại cầm cái gì về vậy?"Vương thị chưa kịp mở miệng, Lan ca nhi liền ríu rít lên tiếng.Cốc Chi Tề hơi nhíu mày, nói: "Chúng ta lấy không đồ của người khác, như vậy có chút không ổn."Vương thị: "Chỉ cần chúng ta làm việc nhiều, không để bà chủ bị thiệt hại là được."Cốc Chi Tề cười khổ, nói: "Chuyện này đúng là ta không bằng nàng."Vương thị lắc đầu: "Không thể nói như vậy, mười năm qua không phải chàng chăm sóc gia đình sao? Hiện giờ, ta chỉ muốn làm chút gì đó. Nếu chủ quán trọ này là nam, đương nhiên sẽ là chàng ra mặt. Nhưng bà chủ là nữ, làm sao có thể để chàng đi? À, vừa rồi bà chủ có nói chúng ta trông chừng mấy nhỏ, không nên tùy tiện đi ra ngoài..."Cô ấy thuật lại nội dụng cuộc trò chuyện với Chân Minh Châu, sau đó lại dặn dò mấy đứa bé: "Các con đều phải nhớ kỹ trong lòng, biết không?"Tiểu Hồng, Tiểu Tử lập tức gật đầu, bọn họ đều là đã mười tuổi, có thể hiểu được một chút đạo lý.Ít nhiều gì bọn họ cũng cảm giác được nơi này có chút thần kỳ và khác biệt, mà Lan ca nhi vẫn còn nhỏ nên không hiểu những điều này. Tuy nhiên, cậu bé cũng gật đầu, ngoan ngoãn nắm lấy quần áo của chị gái."Không biết người đàn ông hôm qua..."Cốc Chi Tề: "Vừa rồi, ta rãnh rỗi không có việc gì làm bèn suy nghĩ một chút, chỉ sợ hắn không phải là đầu bếp ở đây."Vương thị: "Sao lại nói như vậy?""Có nhà nào mà đầu bếp thì ngủ, còn bà chủ thì làm việc?"Vương thị: "Cũng đúng. Có khi nào đó là chồng của cô ấy...""Cũng không phải." Dù gì Cốc Chi Tề cũng làm gia sư ở huyện nha được mười năm nên ánh mắt cũng khá tốt.Hắn nói: "Bọn họ không thân mật như những cặp vợ chồng bình thường. Người đàn ông dường như khá xa lạ với nơi này, hơn nữa tuy rằng bọn họ nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng vẫn có thể nghe ra được cách nói chuyện của bà chủ rất tuỳ ý, có phong thái của chủ nhân. Ta nghĩ người đàn ông đó cũng là khách trọ.""Khách trọ sao?" Vậy hắn như thế nào..."Cốc Chi Tề cười: "Nếu nàng nhìn thấy bà chủ bận rộn ở nhà bếp thì có đến hỗ trợ hay không?"Vương thị: "Đương nhiên là có."Thật ra bọn họ đã đoán đúng rồi.Chỉ là bọn họ cũng không đoán được thân phận thật sự của Túc Ninh.Một nhà bọn họ vẫn luôn trốn chạy không ngừng, nên hiếm có lúc thanh nhàn như bây giờ. Vì thế Cốc Chi Tề đơn giản lấy ra một quyển sách, dạy con trai học.Còn Vương thị cùng hái cô con gái cũng bắt đầu làm quần áo.Vương thị vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cả nhà đều ở đây, liền nở nụ cười vui vẻ."Mẹ, con đã thêu xong."Vương thị: "Cứ để ở đây, chờ giữa chưa sẽ đưa cho bà chủ."Nếu bà chủ nói nên hạn chế ra ngoài, thì bọn họ sẽ chỉ ra ngoài khi có việc cần."Cha, con muốn ăn đồ vật."Bọn họ mang theo một túi đồ ăn vặt trở về, ăn rất ngon.Cốc Chi Tề: "Ăn đi, ăn ít một chút, đừng để ảnh hưởng đến bữa trưaTiểu gia hỏa lập tức hưng phấn, nói: "Chị, chúng ta cùng nhau ăn, chị xinh đẹp nói đây là cho những bé ngoan, nên ba chúng ta đều có."Ba đứa bé ngồi lại với nhau, vừa ăn vừa kinh ngạc nói: "Ăn thật ngon, món điểm tâm quá tuyệt vời."Bọn họ đang ăn bánh, thì dường như nghe thấy bên ngoài có người gọi cửa, lập tức tiến lại gần cửa sổ. Chân Minh Châu vừa đi mở cửa liền thấy mấy người đàn ông cao lớn, tất đều cầm kiếm, trông rất anh dũng."Ôi!" Vương thị nhìn thấy, chợt hô lên, ngay sau đó lại bịt kín miệng mình lại.Cốc Chi Tề lấy tay che miệng cô ấy lại, nói: "Đừng lên tiếng."Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy người nên ngoài cửa sổ cũng nhìn qua đây. Nháy mắt sắc mặt Cốc Chi Tề cứng đờ, mấy người này thật nhạy bén.Nhưng rất nhanh, không biết bà chủ nói cái gì đó, mà bọn họ lại bật cười.Người này đúng là Trương Lực, bọn họ lại đến đây lấy đồ.Chân Minh Châu đang nói chuyện: "Mọi người có thể mang đi trước, sau đó mang đến những thứ mà tôi cần."Trương Lực: "Cô thật sự chỉ cần dược liệu quý hiếm, không cần những thứ khác?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy, tôi chỉ cần dược liệu."Cô dẫn vài người đi vào phòng quan sát ở cổng, nói: "Mọi người dọn đồ giữ ấm mà tôi chuẩn bị đi, sau đó thì vận chuyển hàng hoá lại đây.""Được."Chân Minh Châu: "May mắn tôi đã chuẩn bị áo khoác quân đội, nếu không sẽ đông chết mấy người."Trương Lực bật cười."Đúng rồi, A Cửu vẫn ổn chứ?"Tuy Chân Minh Châu biết hắn là Cửu hoàng tử Nguyên Tuấn, nhưng cô vẫn theo thói quen kêu hắn là A Cửu; là thói quen nên rất khó thay đổi.Trương Lực ngẩn ra, nói: "Cửu hoàng tử... có vấn đề gì sao?"Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Có vấn đề hay không, anh không biết sao? Sao lại hỏi tôi? Không phải tôi đang hỏi anh sao?"Sao người này lại hỏi ngược lại cô.Trương Lực lập tức phân phó: "Các người phụ trách dọn đồ, mấy người con lại cùng ta đi trước!"Hắn không nói hai lời, vội vàng rời đi, bà chủ đột nhiên hỏi như vậy, có thể là vì Cửu hoàng tử sắp gặp nguy hiểm!Hắn phải ra roi thúc ngựa, truyền tin cho điện hạ.Chân Minh Châu cảm thấy khó hiểu.Cô gãi đầu, nói: "Trương thống lĩnh của các người bình thường cũng như vậy sao?"Những người lưu lại: Nếu bọn họ nói không, có người sẽ tin sao?Chân Minh Châu: "Thật là kỳ quái."Mấy người đó cùng suy nghĩ: Không, chỉ có gặp cô, thống lĩnh mới kỳ quái như vậy.Chân Minh Châu hướng dẫn bọn họ dọn hết đồ đi, ngay sau đó đóng cổng lại.Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, hình như tuyết có dấu hiệu ngừng rơi.Chân Minh Châu nghĩ, có lẽ trong chốc lát khung cảnh bên ngoài sẽ thay đổi. Cô đang định về phòng, liền nhìn thấy Tiểu Tử ở bên cửa sổ đang vẫy tay với mình.Chân Minh Châu mỉm cười, đi đến: "Làm sao vậy"Cô bé nhìn thoáng qua cha mẹ, nói: "Chị xinh đẹp, khăn tay đã được thêu xong."Chân Minh Châu nhìn khăn tay được thêu hoa mẫu đơn, liền sửng sốt: "Ôi trời, em thêu thật đẹp."Cô bé ngượng ngùng: "Em vẫn chưa học được kỹ thuật thêu hai mặt, nên hoa văn hai bên giống nhau."Chân Minh Châu: "Đã rất đẹp rồi."Thật sự rất mỹ.Tiểu Tử cao hứng nhướng mày.Tiểu Hồng và Tiểu Tử đều thêu khăn tay cho cô; một bé thêu hoa mẫu đơn, bé còn lại thêu hoa nguyệt quý (hay hoa hồng Trung Hoa). Mỗi chiếc khăn đều có nét đặc sắc riêng, người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra nó rất đẹpChân Minh Châu: "Thật giỏi nha!"Cô khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm: "Cảm ơn các em, chị thực thích."Hai cô bé cũng rất vui vẻ: "Chị thích là tốt rồi."Chân Minh Châu: "Chị...""Bà chủ." Chân Minh Châu nghe được có người gọi mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Túc Ninh.Hắn khoác một chiếc áo ngoài, sắc mặt tái nhợt.Cô lập tức hỏi: "Sao vậy? Vết thương của anh vẫn chưa lành, nên trời lạnh thì đừng ra ngoài."Túc Ninh chăm chú nhìn cô nửa ngày, sâu kín mở miệng: "... Tôi cũng không định ra ngoài, nhưng vì cô vẫn chưa mang bữa sáng cho tôi."Chân Minh Châu: Fuck! Bận rộn suốt buổi sáng nên cô đã quên mất người này.Chân Minh Châu: "À cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận