Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 349:

Chương 349:
Chương 349:
Lâm Tú Tuệ nghe Trương Lực nói vậy cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn không nghĩ đến việc giúp đỡ nương mình.Loại người này không xứng được giúp đỡ.Đoàn người chỉ lại dịch quán một ngày liền rời đi, chỉ là giữa chừng xảy ra một chuyện nhỏ. Thời điểm Lâm Tú Tuệ ra ngoài vô tình bị nương mình nhìn thấy. Lúc đó cô ấy cảm thấy vô cùng hồi hộp nhưng không ngờ bà ta không nhận ra mình.Thật ra chuyện này cũng không có gì lạ.Thời điểm Lâm Tú Tuệ vẫn còn là Vương Hoa Quyển, cô ấy là người ăn ít nhất nhưng làm việc nhiều nhất, thân hình gầy yếu đến mức chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay, mái tóc khô vàng xơ xác.Nhưng nửa năm qua cô ấy được ăn ngon, thân thể được chăm sóc tốt lên cao lên không ít. Vốn dĩ cô ấy thấp hơn nương mình một chút, nhưng hiện tại lại cao hơn một chút. Từ một cô nương khô gây như que củi trở nên mũm mĩm hiện, đến cả mái tóc cũng dày mượt và đen nhánh, đặc biệt làn da đen đúa cũng dần trắng lên.Lâm Tú Tuệ dường như đã thoát thai hoán cốt, thế nên nương của cô ấy chỉ liếc nhìn qua thì làm sao có thể nhận ra người này chính là đứa con gái đã bị bà ta bán đi.Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Tú Tuệ, nếu nói cô ấy là tiểu thư con nhà giàu được chăm sóc tốt cũng không quá. Trước kia cô ấy có chút rụt rè sợ hãi, nhưng trong xương cốt vẫn rất quật cường, còn hiện tại thì tính tình lanh lợi, tự nhiên hào phóng, nên đúng là nhìn không ra bọn họ là cùng một người.Khi bị nương mình nhìn thấy, trong lòng có chút hoảng hốt. Nhưng vẫn hạ quyết tâm không nhận người, tuy nhiên không nghĩ đến bà ta lại không nhận ra mình. Đúng lúc này mẹ mìn cũng đi ra, nghĩ đến hôm qua dường như cũng nhìn thấy cô ấy liếc mắt sang bên đây nên liền khách khí chào hỏi: "Lâm cô nương, buổi sáng tốt lành."Lâm Tú Tuệ lại cười nói: "Chào buổi sáng, hôm nay ngài phải lên đường đúng không?"Lúc này, mẹ mìn cũng là một nghề nghiệp nên Lâm Tú Tuệ cũng rất khách khí."Đúng vậy."Hắn là đàn ông nên cũng không tiện nói chuyện nhiều với một cô nương, mà Lâm Tú Tuệ cũng không lại ở lâu, rất nhanh cô ấy đã xoay người rời đi, nếu đã bị nhìn thấy thì cô ấy cũng cư xử một cách tự nhiên hào phóng.Khoé mắt Lâm Tú Tuệ lén nhìn về phía nương mình, như thế nào cũng không nghĩ ra người làm mẹ lại không nhận ra con gái."Tuệ tỷ, tuệ tỷ."Lúc này Lan ca nhi chạy đến, nói: "Tuệ tỷ, sách tránh của đệ đang ở chỗ tỷ đúng không?"Lâm Tú Tuệ: "Ùm, đúng lúc tỷ xem xong rồi, để tỷ lấy cho đệ.""Được!"Lan ca nhi theo Lâm Tú Tuệ rời đi.Mẹ mìn cảm khái: "Đến nha hoàn trong nhà người đọc sách cũng biết chữ, thật là không thể so sánh."Bọn họ nói "sách tranh" nhưng không ngờ rằng lại bị hiểu lầm thành "thoại bản".Nương Lâm Tú Tuệ liếc nhìn theo bóng lưng của Lâm Tú Tuệ, thì thào nói: "Nàng có chút giống con gái ra."Mẹ mìn cười nhạo một tiếng, nói: "Người như ngươi có thể nuôi dạy ra một cô nương như vậy sao?"Nương Lâm Tú Tuệ vội nói: "Chỉ là giống thôi, nha đầu nhà ta không đẹp như vậy, cũng không cao như vậy. Nha đầu nhà ta nào sánh được với một phần vạn của người ta. Hiện tại còn không biết đã chết ở nơi nào, nha đầu này thật không đáng tin cậy. Nếu không phải nó muốn bỏ chạy thì đã được bán vào một gia đình giàu có ở phụ cận, như vậy còn có thể giúp đỡ ca ca nó, hiện tại không biết bị bán đến chỗ nào rồi."Tuy rằng nhìn có chút giống nhau nhưng nhất định không phải, chiều cao không trùng khớp, vẻ bề ngoài cũng khác nhau. Hơn nữa nha đầu nhà bà ta cũng không biết chữ, huống chi vị cô nương này họ Lâm này.Bà ta còn nói thêm mọi câu: "Bản thân ta đúng là không có số hưởng phúc mà.""Ngươi an phận một chút cho ta!" Mẹ mìn hiểu người đàn bà này muốn nói cái gì."Loại người như người mà còn muốn hưởng phúc? Khi ngươi chết không bị đày xuống mười tám tầng địa ngục là tốt lắm rồi, nhanh thu dọn đồ đạc đi! Làm lãng phí thời gian xem ta có xử lý ngươi không."Bà ta co rúm người, nhanh chóng thu xếp đồ.Nương Lâm Tú Tuệ đến và đi vội vàng đến mức không nhận ra con gái ruột của mình.Tuy Lâm Tú Tuệ hận bà ta thấu xương, nhưng việc bà ta không nhận ra mình cũng khiến trong lòng cô ấy có chút khó chịu: "Bọn họ chưa bao giờ xem em là người nhà, nếu không chỉ mới nửa năm sao lại không nhận ra em? Nếu nói là mẹ ruột thì khiến người khác cảm thấy thật nực cười."Nói đến đây thì đến bản thân Lâm Tú Tuệ cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.Thật ra Chân Minh Châu có thể hiểu được vì sao bà ta lại không nhận ra Lâm Tú Tuệ, dù sao thì sự chênh lệch giữa Lâm Tú Tuệ và Hoa Quyển cũng quá lớn.Người bình thường cũng không thể tưởng được chỉ mới nửa năm một người lại có sự thay đổi lớn đến vậy.Huống chi Lâm Tú Tuệ không chỉ thay đổi vẻ bề ngoài mà còn đổi cả tên họ.Tuy nhiên không nhận ra cũng là một việc tốt, người xấu gặp quả báo cũng là chuyện đương nhiên.Chân Minh Châu: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, ở ác gặp dữ, về sau cố gắng sống thật tốt."Người Lâm Tú Tuệ tin tưởng và tôn sùng nhất là Chân Minh Châu, nghe cô nói vậy Lâm Tú Tuệ liền dùng sức gật đầu, ừ một tiếng.Lâm Tú Tuệ nghiêm túc nói: "Về sau em sẽ không nhớ đến bọn họ nữa."Dù sao thì cũng không có sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận