Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 89: Quyết Định Không Mở Cửa 2

Chương 89: Quyết Định Không Mở Cửa 2
Chương 89: Quyết Định Không Mở Cửa 2
Tạm gác chuyện gấu trúc sang một bên, Triệu Xuân Mai lại nói đến tình huống hiện tại của Tiểu Thạch Đầu.Chân Minh Châu thấy cậu nhóc ăn xong liền ngủ gật, đầu nhỏ gục lên gục xuống bèn nói: "Dì Triệu, hay là dì cho cậu bé đi ngủ đi, con nít không nên thức khuya."Triệu Xuân Mai gật đầu, nói: "Dì biết rồi."Sau đó bà do dự rồi nhỏ giọng nói: "Minh Châu, cháu nói thử xem có phải là bên kia..."Địa phương này chưa từng có gấu trúc, nếu bỗng nhiên xuất hiện thì có thể là do "bên kia" chạy đến hay không.Chân Minh Châu cũng không biết a.Cô nói: "Cháu thề là cháu chưa từng thu lưu gấu trúc. Nếu cháu không thu lưu thì làm thế nào có gấu trúc từ "bên kia" xuất hiện ở đây."Triệu Xuân Mai cũng không biết, tuy bà đã ở đây mấy chục năm, mọi chuyện lớn nhỏ đều có thể giải quyết một cách thuận buồm xuôi gió, nhưng về phương diện huyền học thì bà chỉ là người mới.Nên hoàn toàn không hiểu gì cả.Thật ra chuyện này cũng không quá phức tạp, nếu ở thị trấn hay trong thành phố thì rất dễ dàng xác nhận, vì nơi đó có hệ thống camera quan sát, chỉ cần gấu trúc xuất hiện thì có thể tìm kiếm thông qua hệ thống camera.Nhưng ở đây là Li Sơn.Đương nhiên, Li Sơn cũng có hệ thống hệ thống camera giám sát. Dù chỉ là thôn nhỏ nhưng camera cũng không ít hơn so với trong thành phố.Tuy nhiên hệ thống camera thường xuyên bị hỏng. Nguyên nhân không phải là do con người phá hoại mà là do từ trường.Li Sơn thường xuyên có phượt thủ bị lạc đường cũng là do khi đi vào khu vực này la bàn liền không nhạy. Hệ thống camera giám sát cũng giống như vậy. Thậm chí cả hệ thống camera dưới chân núi cũng có lúc hoạt động lúc thì không. Vì thế bọn họ không thể dựa vào máy giám sát để tìm kiếm bất kỳ thứ gì.Đến camera giám sát ở homestay của Chân Minh Châu cũng thường xuyên bị hỏng, nên mọi người ở đây đều đã quen rồi.Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mọi người không quá bất ngờ khi camera bị hỏng, vì đây là chuyện thường ngày.Chân Minh Châu lên tiếng: "Chúng ta tiếp tục tìm xem sao."Sau khi trò chuyện với Triệu Xuân Mai, lại thấy Tiểu Thạch Đầu được đặt lên giường nhỏ, cô nói: "Cậu nhóc thích ứng rất nhanh."Triệu Xuân Mai gật đầu: "Đúng vậy, đứa bé này rất ngoan."Bà vỗ nhẹ lên người cậu bé, nói: "Đôi khi nửa đêm bé sẽ giật mình thức giấc, có lẽ là mơ thấy cuộc sống gian nan ở cổ đại. Nhưng dì cũng đã sắp xếp chuyên gia tâm lý, nhằm giúp điều chỉnh cảm xúc cho bé. Dì hy vọng Tiểu Thạch Đầu có thể vui vẻ, khỏe mạnh mà lớn lên, chứ không phải lúc nào cũng thận trọng nhìn sắc mặt của người khác."Chân Minh Châu chớp mắt: "Chuyên gia sao, vậy là rất lợi hại?"Triệu Xuân Mai gật đầu, nói: "Còn không phải sao."Chân Minh Châu bật cười, nhìn cậu nhóc rồi nói: "Rồi mọi việc sẽ tốt hơn."Triệu Xuân Mai cũng gật đầu, thời điểm Tiểu Thạch Đầu xuyên đến hiện đại vẫn còn rất nhỏ, nên đây cũng được xem là chuyện tốt. Vì tuổi càng nhỏ, càng dễ thích ứng.Lúc này, Triệu Xuân Mai mới chợt nhớ đã muộn, bèn nói: "Đã không còn sớm nữa, để dì đưa cháu về."Chân Minh Châu bật cười ra tiếng, nói: "Không cần đâu dì Triệu, cháu có lái xe đến mà."Chân Minh Châu đứng dậy, nhanh chóng lên xe. Chiếc xe cũ của cô đã sử dụng được nhiều năm, vừa khởi động đã kêu ồ ồ không khác gì tiếng thở dốc của mấy người cao tuổi.Triệu Xuân Mai cảm khái: "Có tiền thì cháu nên đổi một chiếc xe khác đi, chiếc xe này cũng quá cũ rồi."Chân Minh Châu: "Xe không hư, không phải vẫn còn khá tốt sao?"Cô cười hì hì, nhất định không chịu đổi xe. Cô có không ít tình cảm với chiếc xe này a.Chân Minh Châu nhanh chóng lái xe rời đi, Triệu Xuân Mai mỉm cười lắc đầu: "Con bé này..."Nếu nói Chân Minh Châu bất hạnh thì đó là cô mất mẹ từ nhỏ. Còn nếu nói cô may mắn thì không nhắc đến việc cô gặp được kỳ ngộ, mà là những người bên cạnh cô đều rất tốt; chẳng hạn như Lâm Nghiên, ba mẹ Lâm, thôn trưởng Triệu và một vài người lớn trong thôn. Mặc dù bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với cô nhưng đều rất quan tâm cô, đối xử với cô khá tốt.Nhờ vậy mà Chân Minh Châu mới có thể khỏe mạnh lớn lên, không gặp phải tình trạng tâm lý lệch lạc.Những người trong thôn đều rất dễ chung sống, vì thế cô tin tưởng Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ khỏe mạnh lớn lên.Chân Minh Châu lái xe về nhà, khi vừa đến cửa thì liền sợ ngây người.Này... Này này này...Hiện tại cô nghi ngờ chuyện Triệu Xuân Mai vừa nói có liên quan đến mình.Vì chú gấu trúc nhỏ được mọi người trong thôn tìm kiếm mà bà ấy nhắc đến đang ngồi trước nhà cô; không biết có phải do lăn lộn trong núi hay không mà trông rất bẩn, dáng vẻ rất đáng thương.Lúc này, Chân Minh Châu thật sự không nói nên lời.Chú gấu trúc này có lẽ là gấu con, thân hình nho nhỏ. Chân Minh Châu tiến lên thì tiểu gia hỏa này lại rúc vào cửa.Chân Minh Châu: Mi còn trốn, cô càng sợ nó hơn nó sợ cô nha.Gấu trúc thuộc họ gấu đúng không?Nghĩ đến đây cô càng thêm sợ hãi.Chân Minh Châu lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Triệu Xuân Mai."Cháu nghĩ cháu nhìn thấy nhãi con mà mọi người muốn tìm."Triệu Xuân Mai sửng sốt.Sau giây phút thất thần, bà liền nói: "Đang ở trước cửa nhà cháu sao?"Chân Minh Châu đáp một tiếng "Vâng."Triệu Xuân Mai: "Vậy dì lập tức đến ngay."Lúc nhóm người Triệu Xuân Mai đến liền nhìn thấy Chân Minh Châu cùng gấu trúc nhỏ - một người một gấu ngồi trước cổng homestay, mắt to trừng mắt nhỏ.Không biết vì sao Triệu Xuân Mai đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút buồn cười."Cháu vẫn ổn chứ?"Thật ra Chân Minh Châu vẫn ổn, nhưng hiện tại cô đang hoài nghi chính bản thân mình."Dì nói thử xem có phải là do cháu không cẩn thận."Triệu Xuân Mai mỉm cười lắc đầu, nói: "Dì cũng không biết."Bà lại nói thêm: "Vấn đề này chúng ta sẽ nói chuyện lại sau, việc cấp bách bây giờ là xử lý tên tiểu gia hỏa này."Chân Minh Châu gật đầu, cô có chút ghét bỏ chú gấu trúc nhỏ này.Cô nói: "Dì xem tên nhãi con này trông thật bẩn."Trương Vũ sâu kín nói: "Có không được ghét bỏ gấu trúc nhỏ, nó siêu đáng yêu."Chân Minh Châu: "Ôi cha mẹ ơi, mỗi lần anh đột nhiên lên tiếng đều dọa người khác sợ nhảy dựng mà."Tuy Ủy ban thôn cử vài người đến, nhưng Chân Minh Châu thật sự chỉ quen thuộc Triệu Xuân Mai, vì hầu như có việc gì đều là do Triệu Xuân Mai xử lý, những người khác hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.Những người khác cũng chỉ an tĩnh làm phông nền, nhưng Trương Vũ lâu lâu bỗng nhiên lên tiếng đúng là thật dọa người.Trương Vũ tiến lên chủ động bế gấu trúc nhỏ lên: "Bé ngoan."Chân Minh Châu: Ba cô thường xuyên gọi cô như vậy.Không ngờ cũng có một ngày cô lại có cùng tên gọi với con gấu trúc nhỏ trông hơi dơ bẩn đáng thương này.Chân Minh Châu: "Này..."Trương Vũ: "Trước tiên chúng ta ôm nó về đi..."Tuy anh ta đối đãi với gấu trúc nhỏ như chân ái, nhưng hiển nhiên tiểu gia hỏa đó lại không nghĩ như vậy. Gấu trúc nhỏ dùng bàn tay nhỏ hơi bẩn đánh Trương Vũ một cái, sau đó như quả bóng lăn đến bên người Chân Minh Châu rồi ôm lấy chân cô.Trương Vũ ngây người.Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó liền chống nạnh cười to, vẻ mặt đắc ý nói: "Tôi thật quá đáng yêu, người gặp người thích.""Đây là động vật."Chân Minh Châu rất biết nghe lời mà sửa lại: "Vậy thì là được nhiều động vật nhỏ yêu thích."Cô nở nụ cười xán lạn như một đóa hoa.Trương Vũ lại tiến lên, gấu trúc lại đá chân nhỏ qua.Trương Vũ cảm thấy thật đau lòng mà.Triệu Xuân Mai: "Đây chẳng khác gì tình yêu, người mà cậu theo đuổi lại liếm cẩu người khác."Trương Vũ: Sao anh cảm thấy Triệu Xuân Mai như đang mắng chửi mình vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận