Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 370:
Chương 370:
Chân Minh Châu nhìn mấy đứa trẻ, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đứa nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, dáng vẻ đều rất gầy gò, đôi mắt to tròn, nhưng có thể nhìn ra hai đứa con của Lý Quế Hoa rất giống cô ấy.Về phần chú em, tuy là con trai nhưng có lẽ là do căng thẳng nên tay vẫn nắm chặt vạt áo của Lý Quế Hoa không buôngChân Minh Châu chỉ cần nhìn thoáng qua trong lòng liền hiểu rõ, ở nhà Lý Quế Hoa đối xử với đứa nhỏ này rất tốt, nếu không thằng bé cũng không ỷ lại cô ấy như vậy.Chân Minh Châu: "Nào, tôi dẫn mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi. Thời tiết lạnh như thế này mọi người có muốn tắm nước nóng để xua tan hàn khí hay không?"Túc Ninh nghe thấy từ tắm rửa thì lỗ tai liền đỏ bừng, sau khi vào cửa liền lẳng lặng đi đến phòng tắm bắt đầu xả nước nóng, anh là kiểu người lặng lẽ làm việc như vậy.Đối với việc tắm rửa, Lý Quế Hoa cũng không do dự, cô ấy biết tiên nhân là người thích sạch sẽ, mà cả mùa đông bọn họ đều không tắm, đúng là không được sạch sẽ."Đa tạ tiên nữ nương nương."Chân Minh Châu cười nói: "Tuy rằng đã rất lâu nhưng tôi nhớ rõ lần trước đã nói mọi người cứ gọi tôi là bà chủ, đừng khách khí như vậy."Lý Quế Hoa khẽ ừ một tiếng, tuy rằng rất lo lắng cho mấy đứa nhỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.Con trai nhỏ của Lý Quế Hoa đang nằm trên lưng mẹ bỗng thì thào: "Nương, khó chịu..."Chân Minh Châu thấy cậu ấy như vậy liền lo lắng hỏi: "Khó chịu ở đâu?"Thằng bé cẩn thận nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: "Bụng bụng."Chân Minh Châu: "Chị Lý, đưa bé bị như vậy đã bao lâu rồi?"Lý Quế Hoa: "Đã vài ngày rồi."Cô ấy thở dài, vô cùng khó xử: "Tôi cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, trong lòng cảm thấy lo lắng nên mới đến đây..."Cô ấy cũng biết mình tùy tiện đến đây là không thích hợp, nhưng bản thân làm mẹ nhìn thấy con mình khó chịu như vậy thì hai chân đã tê rần, căn bản không biết nên làm gì.Cô ấy khẽ nói: "Thật ra trong thôn chúng tôi cũng có mấy đứa nhỏ khác bị đau bụng, tôi...""Chị Lý, chị nói cái gì?" Chân Minh Châu nhìn về phía Lý Quế Hoa.Lý Quế Hoa: "Có mấy đứa nhỏ khác cũng bị đau bụng..."Chân Minh Châu: "Chỉ là gần đây hay vẫn luôn như vậy?"Lý Quế Hoa: "Vẫn luôn như vậy, từ lúc tôi còn nhỏ thì đã có tình trạng này. Cha mẹ tôi kể lại một lần nọ có đứa nhỏ đau bụng rồi đi vệ sinh ra dòi. Chỉ vì tình trạng này rất thường gặp nên mọi người đều cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn."Lý Quế Hoa cũng biết mọi người nói không sai, nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy đứa nhỏ khó chịu thì cô ấy sẽ không nhịn được mà nhớ đến người tiểu tỷ muội kia của mình.Lý Quế Hoa cảm thấy vô cùng sợ hãi.Chân Minh Châu nghe đến đây liền nhíu mày suy nghĩ, cô vốn tưởng đây là xảy ra dịch bệnh, nhưng...Cô do dự một chút rồi nói: "Nước mà các người uống đã được đun sôi hay chưa?"Lý Quế Hoa nghe xong lắc đầu, đun sôi?Vào mùa đông bọn họ không đun sôi nước, cũng không muốn lãng phí thời gian.Chân Minh Châu do dự nói: "Các người chờ một chút, tôi đi lấy thuốc, mặc kệ thế nào cũng nên uống thuốc trước rồi nói sau."Sao cô lại cảm thấy hình như bọn nhỏ bị nhiễm giun.Điều kiện vệ sinh ở chỗ bọn họ không được tốt, việc ăn uống cũng không được chú ý, người lớn sức đề kháng mạnh nên không có cảm giác gì, nhưng trẻ em thì yếu ớt nên không chịu nổi. Ở hiện đại bọn nhỏ sẽ được uống thuốc sổ giun nhưng trẻ em ở cổ đại thì không.Tuy rằng Chân Minh Châu không học chuyên ngành y nhưng sau khi biết cụ thể mọi chuyện thì cảm thấy khả năng bị nhiễm giun là rất lớn.Cô quyết định tìm thuốc sổ giun, hơn nữa dù không phải nhiễm giun thì việc sổ giun cho bọn nhỏ là rất cần thiết.Chân Minh Châu tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm được loại thuốc này. Vu Thanh Hàn mang đến chỗ cô rất nhiều loại thuốc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Chẳng qua là số lượng thuốc sổ giun quá ít nên bị nhét vào tận trong cùng.Sau khi Chân Minh Châu tìm được thuốc sổ giun thì quay về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy ba đứa nhóc đang ngồi ngay hàng thẳng lối.Chân Minh Châu: "Tôi mang thuốc đến, mỗi người uống một viên."Sau đó cô lại bổ sung: "Không nhất định là chính xác, tình huống cụ thể như thế nào thì vẫn phải đợi tuyết ngừng rơi nhờ bác sĩ đến thăm khám. Nhưng loại thuốc này uống vào cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là thuốc sổ giun mà thôi.""Sổ giun?" Lý Quế Hoa có chút khó hiểu.Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Tôi nghĩ ngờ bọn nhỏ ăn mãi nhưng vẫn gầy, bụng không thoải mái đều là vì ăn uống kém vệ sinh nên trong có giun."Mấy đứa nhỏ mím chặt môi, cậu bé nhỏ nhất vẫn đang dựa trên vai chú mình, đôi mắt to tròn mang theo vẻ thấp thỏm bất an.Chân Minh Châu chia thuốc tẩy giun có vị ngọt cho bọn nhỏ, khi còn nhỏ cô cũng dùng loại thuốc này, đến hiện tại bọn nhỏ cũng vậy.Có lẽ vì biết được đây là thuốc nên mấy đứa nhỏ đoán là ăn không ngon nên nét mặt đều rất căng thẳng. Cậu thiếu niên thân làm chú nín thở cho thuốc vào trong miệng, sau đó hai mắt lập tức sáng lên."Ngọt. Ăn ngon, thứ này là đường sao?"Chân Minh Châu cười nói: "Không phải."Lúc này lại nghe thấy tiếng của Túc Ninh: "Có thể tắm rửa rồi."Lý Quế Hoa: "Mấy đứa đến đây, đầu tiên Nhị Lang đi tắm trước."Tuy rằng hắn là em chồng của Lý Quế Hoa nhưng thật ra vẫn còn nhỏ tuổi, không khác gì mấy đứa con nhà cô ấy.Lý Quế Hoa đứng dậy dặn dò hai đứa nhỏ: "Hai đứa ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi, có được không?"Tiểu cô nương nắm lấy tay đệ đệ, nói: "Bọn con sẽ ngồi ở đây."Chân Minh Châu: "Tôi sẽ trông chừng bọn nhỏ."Lý Quế Hoa ngượng ngùng, nhưng lúc này Vương Nhị Lang lại thấp giọng nói: "Đệ có thể tự mình tắm, đệ đã lớn rồi, không cần tẩu tử."Lý Quế Hoa: "Nhưng...""Đệ thật sự có thể."Cậu vội ngẩng đầu, nghiêm túc nhắc lại lần nữa.Túc Ninh: "Để thằng bé tự tắm đi, tôi sẽ giúp nó chà lưng. Theo tôi đến đây."Anh trực tiếp xách cậu nhóc vào toilet.Lý Quế Hoa: "Ách..."Chân Minh Châu khẽ cười: "Không có việc gì, không cần lo lắng."Sau đó cô lại hỏi: "Mọi người đã ăn cơm chưa?"Nhìn thời gian có lẽ bọn họ vẫn chưa ăn cơm, vì thế cô bèn nói: "Chúng ta cùng nhau ăn chút gì đi."Lý Quế Hoa: "Tôi đến hỗ trợ cô."Chân Minh Châu lắc đầu: "Không cần, tôi chỉ chuẩn bị những món đơn giản thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận