Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 227:

Chương 227:
Chương 227:
Mặc dù Chân Minh Châu đã đồng ý với thỉnh cầu của Bạch Viễn, nhưng cô cũng đưa ra một vài yêu cầu khác, vì homestay nhà cô không phải là nơi thu nhận những “mảnh đời cơ nhỡ” nên phải nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu.Chân Minh Châu: “Nếu nhân phẩm không tốt thì tôi trả người lại cho ông, nhất định sẽ không khách khí.”Cô nói thêm: “Tôi không quan tâm bọn họ có thân phận gì, nếu đã đến chỗ tôi thì phải tuân thủ các quy tắc ở đây, một khi để tôi biết bọn họ làm bậy đừng trách tôi không nể tình.”Cô tiếp tục nói: “Túc Ninh ở đây dưỡng thương, tôi không hy vọng có người quấy rầy hắn.”Sau một hồi dong dài, cuối cùng Chân Minh Châu chốt lại một câu: “Nếu hai người kia có vấn đề, bọn họ đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây, còn các người cũng đừng nghĩ có thể tiếp tục trao đổi hàng hoá.”Chân Minh Châu nói những lời tàn nhẫn, nhưng chỉ có thể nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu thì về sau nếu có vấn đề gì xảy ra mới dễ giải quyết.Bạch Viễn nghiêm túc: “Bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn dò bọn họ kỹ càng, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho cô.”Chân Minh Châu: “Chỉ riêng chuyện bọn họ đến đây cũng đã gây thêm phiền phức cho tôi rồi.”Homestay nhà Chân Minh Châu vẫn tiếp nhận khách vãng lai, nhưng bọn họ đều ngẫu nhiên tự mình đi đến nơi này. Trường hợp này là lần đầu tiên, trong lòng Chân Minh Châu có chút không yên tâm.Nói như thế nào nhỉ. Bình thường những người tự mình đến đây đều gặp phải chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không tuỳ tiện đi vào Mãnh Hổ Lĩnh; Chân Minh Châu cảm thấy mình thu nhận những người đó là đang làm việc tốt, hơn nữa cô cũng cảm thấy những người đi vào nơi này đều là ý trời, ông trời muốn giúp bọn họ. Tuy những lời này không có đạo lý, nhưng đúng là những người lạc vào đây không có một ai hung ác cả.Nhưng nếu là người được đưa đến đây để lánh nạn thì rất khó nói.Vì thế, tuy Chân Minh Châu đã đồng ý nhưng những lời nên nói thì vẫn nói không sót một lời nào.Bạch Viễn nghiêm túc đáp ứng, nói: “Cô yên tâm, tôi đã sớm nói qua những lời này với bọn họ, nhất định sẽ không để cô phải khó xử. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không nhận ra Túc Ninh. Đừng nói đến hiện tại các thành viên của tổ chức sát thủ kẻ thì bị giết người thì bỏ trốn; dù lúc tổ chức này còn cường thịnh, thì thành viên của tổ chức cũng không hoạt động công khai mà chỉ lén lút làm việc, người ngoài không hề biết mặt cũng như tên gọi của bọn họ. Nên hai người kia cũng sẽ không biết được thân phận của Túc Ninh.”Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Vậy được, nhớ là ăn uống phải trả tiền.”Bạch Viễn mỉm cười: “Đương nhiên.”Sau khi hai bên bàn bạc xong mọi việc, Bạch Viễn khom người chắp tay thi lễ, dáng vẻ rất khách khí: “Cảm tạ bà chủ trượng nghĩa ra tay giúp đỡ.”Chân Minh Châu xua tay: “Không cần làm vậy.”Hai người tiếp tục thảo luận thêm một vài chi tiết nữa, đồng thời bàn bạc thêm về chuyện mua bán và lập danh sách hàng hoá.Bạch Viễn nói: “Vậy làm phiền bà chủ, tôi sẽ lập tức sắp xếp người lại đây.”Chân Minh Châu: “Hai ngày đi, hai ngày sau mọi người trực tiếp đến đây.”Bạch Viễn ngây người, ngay sau đó nói: “Hai ngày sau trời sẽ đổ mưa sao?”Chân Minh Châu: “Mặc kệ trời có mưa hay không thì mọi người cứ đến đây.”Trước kia cô không nghĩ ra, nhưng sau khi được Vu Thanh Hàn gợi ý thì cô cảm thấy rất có lý. Đúng là chỉ cần homestay có người cổ đại thì nơi có thể đến cổ đại bất kỳ lúc nào, nên chỉ cần có Túc Ninh ở đây thì cô không cần chờ đến ngày mưa.Cô tính thời gian rồi nói: “Mọi người đến vào buổi trưa nhé.”Bạch Viễn đương nhiên là đồng ý.Bởi vì Trương Lực đã xây dựng dịch quán ở bìa rừng Mãnh Hổ Lĩnh nên Bạch Viễn cũng không ở lại chỗ Chân Minh Châu. Nên sau khi bàn bạc xong mọi chuyện với cô ông liền thong dong rời đi.Bạch Viễn vừa rời đi thì Túc Ninh từ trong phòng đi ra, hắn nhìn theo bóng dáng Bạch Viễn, nói: “Bà chủ, quả nhiên sức khỏe của Bạch tiên sinh ngày càng tốt.”Chân Minh Châu: “Đương nhiên, nếu không thì điều trị để làm gì? Hầu hết việc điều trị đều mang lại kết quả tốt. Trước kia sức khỏe ông ấy suy yếu là vì trúng độc, hiện tại độc tố đã được bài trừ ra khỏi cơ thể nên đương nhiên sức khỏe cũng tốt hơn. Anh cũng sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”Túc Ninh mỉm cười.Chân Minh Châu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn nói: “Bạch Viễn muốn sắp xếp cho hai người đến đây ở một thời gian.”Túc Ninh nhướng mày, nói: “Là hai người nào?”Chân Minh Châu: “Một người là con trai Hộ Bộ thượng thư; người còn lại là huynh đệ chí cốt của hắn, nghe nói cha người này là một đại nho, nhưng hắn lại am hiểu kinh thương.”“Anh có quen bọn họ không?”Túc Ninh: “Tôi không quen nhưng tôi biết bọn họ. Nếu cô nói hắn là con trai một vị đại nho, lại có quan hệ rất tốt với con trai Hộ bộ thượng thư thì có lẽ hắn là con của Từ lão tiên sinh - Từ Nhất Ninh. Người này rất giỏi làm ăn mua bán, nhưng quan hệ với cha hắn thì như nước với lửa. Huynh đệ chí cốt của hắn là công tử nhà thượng thư - Văn Khâm. Nghe nói hai người này sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trùng hợp hơn là mẫu thân của bọn họ lại là biểu tỷ muội, nên hai người này cũng được xem như biểu huynh đệ. Tính tình của hai người này không tệ, nhưng những người tài hoa nhiều ít đều sẽ cậy tài khinh người, danh tiếng của bọn họ ở kinh thành cũng xem như nửa tốt nửa xấu. Đương nhiên, điều mấu chốt nhất là bọn họ đều từng là thư đồng của Cửu hoàng tử.”Chân Minh Châu cảm khái: “Sao anh lại biết những việc này.”Túc Ninh mỉm cười: “Bởi vì tổng bộ của tổ chức ở kinh thành, nên những việc lớn nhỏ xảy ra ở kinh thành tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”Chân Minh Châu: “Bạch Viễn nói bọn họ chọc phải phiền toái lớn, có thể nguy hiểm đến tính mạng nên muốn lẩn trốn một thời gian.”Túc Ninh: “Chuyện này thì tôi không rõ lắm. Tôi đã rời khỏi kinh thành được một thời gian, lúc đó vẫn chưa xảy ra những việc này. Chỉ là tình huống ở kinh thành luôn thay đổi thất thường, rất khó lường trước được. Hơn nữa nơi đó tập trung nhiều người có thân phận hiển hách, một viên gạch ở cổng thành rơi xuống cũng có thể liên lụy đến một đám con cháu nhà quan, nên nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cũng không ngoài ý muốn.”“Với thân phận của hai người này nếu gặp phiền toái thì chắc là không phải đắc tội với người bình thường. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bọn họ lại có quan hệ với Bạch Viễn. Người như Bạch Viễn chỉ một lòng suy nghĩ cho Cửu hoàng tử, mà hắn lại không muốn để người ngoài biết đến sự tồn tại của quán trọ Xuân Sơn; nếu hắn quyết định sắp xếp bọn họ đến đây lánh nạn thì có thể thấy được hai người này rất quan trọng.”Chân Minh Châu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”Cô lẩm bẩm: “Tôi không quan tâm bọn họ ở bên ngoài đã gặp phải rắc rối gì, chỉ cần nhân phẩm không quá tệ thì tôi vẫn có thể giúp đỡ đôi chút.”Túc Ninh cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Theo tôi biết thì hai người này đều không phải tiểu nhân âm hiểm.”Chân Minh Châu búng tay một cái, nói: “Vậy thì tốt.”Cô chân thành cảm ơn Túc Ninh: “Có một người chuyện gì cũng biết như anh ở đây, tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.”Túc Ninh bật cười, nhìn cô nói: “Là chuyện nên làm, hơn nữa những chuyện này đều nằm trong khả năng của tôi.”Tuy Chân Minh Châu cũng tin tưởng Bạch Viễn sẽ không hại mình, nhưng sau khi nghe những lời Túc Ninh nói thì cô càng yên tâm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận