Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 392:
Chương 392:
Chân Minh Châu không biết tình huống ở bên đó như thế nào, nhưng kết quả hẳn là rất tốt, đã nửa tháng nay Túc Ninh và Vu Thanh Hàn vẫn chưa trở về, lại còn sắp xếp thêm mấy nhà địa chất đến đó.Tuy rằng đã gần cuối năm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người.Theo lý thuyết, diện tích của Túc triều sẽ không nhỏ như vậy, không biết trong hàng trăm năm qua đã phát sinh chuyện gì khiến Túc Triều trở thành một đảo nhỏ. Nhưng những vấn đề liên quan đến tự nhiên thường rất khó nắm bắt, không phải là chuyện con người có thể giải thích được. Hiện tại, đảo nhỏ đang được tiến hành thăm dò chi tiết, mà những đồ vật tìm thấy ở đó đều được vận chuyển đến Lệ thành.Hiện giờ, bên kia đang tiến hành phân tích địa chất và thảm thực vật.Những đồ vật được tìm thấy ở đó sau khi vận chuyển đến bên này sẽ được phân loại và xử lý tỉ mỉ hơn. Thật ra, những thứ này vốn được vận chuyển về thủ đô, nhưng bởi vì bên này tương đối đặc thù, là nơi Chân Minh Châu làm ăn buôn bán với Cửu hoàng tử Túc triều - Nguyên Tuấn, nên vài chuyên gia biết được bí mật của homestay đều được điều động đến đây.Đó là lý do tại sao, sau nhiều lần cân nhắc, những thứ này đều được vận chuyển đến đây để bắt đầu thực hiện vòng phân loại đầu tiên, những việc còn lại thì tính sau.Chính vì vậy mà Chân Minh Châu cũng may mắn được tham gia, tuy rằng cô không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng đã từng nhìn thấy qua không ít trân phẩm, hơn nữa với tư cách là người trong cuộc và cũng được xem như một nửa chuyên gia nên cô cũng có tư cách tham gia.Mặc dù chuyên ngành của Chân Minh Châu là được điều chỉnh sau khi nhập học; bên cạnh đó trong thời gian học đại học, Chân Minh Châu thường xuyên đi làm thêm ở bên ngoài, nhưng kiến thức chuyên ngành của cô cũng không tệ nên nhanh chóng hoà nhập với mọi người. Tuy chỉ là trợ thủ nhưng mỗi ngày đều học được không ít kiến thức mới mẻ.Vốn dĩ thời điểm biết được nhóm người Vu Thanh Hàn thật sự khai quật được không ít đồ cổ, Chân Minh Châu còn cảm thấy mất mát vì không thể tham gia với mọi người. Nhưng sau khoảng thời gian cảm thấy mất mát đó, cô liền lấy lại tinh thần, vì dù không được tham gia thì việc tìm thấy những thứ quý giá đó cũng là chuyện tốt.Mà hiện tại thì tâm tình của cô càng tốt hơn.Cô giống như chú chuột nhỏ chui vào thùng dầu, mỗi ngày đều cực kỳ hưng phấn, đi sớm về muộn, ngày nào cũng đắm chìm trong đó, vui đến quên cả trời đất.Còn về việc chuẩn bị ăn tết thì sao?Ai quan tâm đến chuyện này chứ!Cơ hội có thể nghiên cứu những bảo bối này thật sự không nhiều lắm. Không nắm lấy cơ hội này thì đúng là ngốc. Về phần ăn tết, nếu có có thể sống đến 100 tuổi thì chẳng phải cô còn có đến 70 năm đến đón tết sao, cần gì phải gấp gáp?Đúng vậy, Chân Minh Châu tự tin đến mức tự dự đoán bản thân có thể sống đến 100 tuổi.Nhưng cũng không trách Chân Minh Châu vui đến quên cả trời đất, ai có thể ngờ ở đây có rất nhiều thứ tốt mà vàng bạc cũng không thể sánh được. Mặc dù vàng bạc châu báu rất quý giá, nhưng ai lại nghĩ rằng bên trong mật thất còn có những thứ khác.Bên trong có rất nhiều chai lọ vại bình, tất cả đều có nguồn gốc từ lâu đời, đặc biệt có không ít gốm quan diêu* nên càng có giá trị liên thành và có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.*Gốm quan diêu: một loại đồ gốm Trung Quốc, một trong Ngũ đại danh diêu trong gốm sứ thời Tống.Bởi vì mỗi ngày Chân Minh Châu đều bận rộn nên quên mất việc thảo luận xem ba Chân khi nào sẽ về, còn về phần mấy người Túc Ninh càng bị cô vứt ra sau đầu...Ban đầu, ba Chân dự định năm nay sẽ về ăn tết sớm một chút, hơn nữa là sẽ trực tiếp trở về bằng xe RV, ông dự định sang năm sẽ nghỉ ngơi một năm. Ông đã đi du lịch bên ngoài hơn một năm rưỡi, tuy rằng tự do bay nhảy rất sảng khoái nhưng người làm cha luôn lo lắng cho con gái, nên muốn lưu lại xem tình hình như thế nào, tiện thể nghỉ ngơi một chút, định nửa năm sau lại tiếp tục lên đường. Kết quả là năm nay tuyết lớn nên tốc độ tương đối chậm, dù ông xuất phát khá sớm nhưng không dám chắc là có thể về nhà sớm.Mẹ Chân qua đời khi Chân Minh Châu còn nhỏ, ba Chân vừa là cha vừa là mẹ, nên dù nhìn ông có vẻ ngoài dữ dằn nhưng tính cách khá giống như một người mẹ. Vốn dĩ tốc độ đi đường khá chậm, đã vậy dọc theo đường đi thấy đặc sản gì cũng đều muốn mua, nên đi ngày càng... chậm.Chân Minh Châu không biết những chuyện này, chủ yếu là vì trời không đổ mưa lại không hạ tuyết, nên mỗi ngày cô đều đeo túi xách nhỏ đi xuống chân núi tham gia công tác phân loại vật phẩm với mọi người.Mọi người đều rất hoan nghênh Chân Minh Châu. Cô vừa phóng khoáng lại chăm chỉ học tập, lạc quan như ánh mặt trơi, một cô gái như vậy luôn làm người khác yêu thích. Hơn nữa, mọi người đều biết có rất nhiều đồ vật quý hiếm đều được cô vận chuyển về. Tuy rằng không biết chuyện homestay là như thế nào, nhưng bọn họ cũng biết rằng đây không phải là chuyện mà khoa học có thể giải thích được; mặt khác cô cũng là một trong những thành viên trong nhóm nên mọi người đều đối xử với cô đầy thiện chí.Chân Minh Châu tính cách phóng khoáng nên cũng rất nhanh đã hoà nhập với mọi người.Bên này cô như cá gặp nước, còn Vu Thanh Hàn và Túc Ninh ở bên kia lại không dễ dàng chút nào.Lần khai quật này khiến Vu Thanh Hàn thật sự khiếp sợ. Làm sao anh lại không khiếp sợ cơ chứ?Tuy Túc Ninh vẫn luôn nói anh muốn dùng kho báu của tổ chức để đổi lấy thân phận chính thức ở hiện đại, nhưng bọn họ vẫn không có ý định nhận những thứ này, vì dù gì thân phận công dân được quốc gia công nhận cũng không phải thứ có thể trao đổi. Túc Ninh có được thân phận chính thức là dựa vào biểu hiện của bản thân anh mà suy xét.Bất kể lúc nào bọn họ cũng sẽ không từ bỏ những chỉ tiêu để đánh giá một người nào đó.Bởi vì kho báu của tổ chức sát thủ được cất giấu ở kinh thành, nên việc vận chuyển không hề dễ dàng, nếu không Túc Ninh cũng sẽ không trì hoãn trong một thời gian dài như vậy. Nhưng có ai ngờ mọi việc lại quá dễ dàng. Cuối cùng bọn họ có thể ở hiện đại khai quật được những thứ thuộc về mấy trăm năm trước.Hay thậm chí là hơn một ngàn năm?Nói chung là từ rất xa xưa.Vu Thanh Hàn đoán được những thứ ở đây không ít, nhưng không nghĩ đến lại nhiều như vậy, nếu tiến hành hạch toán thì giá trị đúng là không thể cân đo đong đếm được. Lần này, anh là người chịu trách nhiệm chính, chưa kịp trở về thì đã nhận được rất nhiều lời khen.Đương nhiên, mọi người đều biết nên lập công đầu và đáng được khen ngợi nhiều nhất là Túc Ninh, nhưng bản thân Túc Ninh lại rất bình tĩnh.Tuy hiện tại Túc Ninh đã dần mang lòng trung thành với nơi này, nhưng lại không hiểu gì nhiều về sự vinh dự nên không có quá nhiều cảm xúc. Có điều Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn cũng không phải kẻ ngốc; ở thế giới này Túc Ninh không có gì cả, mặc dù vinh dự cũng giúp mang lại nhiều thứ, nhưng hiện tại anh cần tiền hơn.Chính vì vậy, Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã chủ động nộp đơn xin cho Túc Ninh một phần tiền thưởng.Đương nhiên, số tiền thường này đúng là phải cấp, vì nếu Túc Ninh không nói ra thì có khả năng những đồ vật ở đây vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Chính vì sự kiên trì của anh mới có thể tìm được nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận