Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 202:
Chương 202:
Trước giờ Chân Minh Châu là người vui buồn đều thể hiện hết ra ngoài.Túc Ninh thấy cô như vậy cũng nhịn không được mà hỏi: "Mấy ngày nay tôi rất tò mò không biết Trương Lực mang đến cho cô tin tức gì tốt."Chân Minh Châu: "Hả?"Túc Ninh: "Chắc chắn là có tin tức gì tốt, vì tâm trạng của cô rất vui vẻ."Chân Minh Châu tựa người vào bàn, nói: "Thật ra là chúng tôi tính kế người khác, tung ra mấy tin đồn để bọn họ cắn xé lẫn nhau... Cụ thể là như thế này..."Túc Ninh im lặng.Chân Minh Châu vô cùng hứng thú thuật lại mọi chuyện.Cuối cùng Túc Ninh không nhịn được bèn hỏi: "Nếu bọn họ xấu xa như vậy thì giết chết hết không phải tốt hơn sao?"Chân Minh Châu cạn lời, chỉ biết lặng thinh nhìn Túc Ninh.Không lâu sau cô bèn lên tiếng: "Nếu tôi nhẫn tâm, thì lần trước khi anh đề nghị tôi đã đồng ý với cách làm này rồi. Nhưng dù đúng là tôi vô cùng chán ghét bọn họ thì cũng không thể làm ra việc trái với lương tâm là giết người."Đây có lẽ là hố sâu ngăn cách giữa người cổ đại và người hiện đại.Chân Minh Châu: "Tôi sợ nếu lần này tôi đi quá giới hạn thì sẽ có những lần sau nữa, đến cuối cùng sẽ không thể quay lại. Như vậy không được, làm người phải có điểm mấu chốt."Thấy nét mặt Túc Ninh có kiềm nén, Chân Minh Châu liền nói: "Anh và tôi không giống nhau."Túc Ninh nâng mắt nhìn cô, hỏi: "Chúng ta khác nhau ở điểm nào."Chân Minh Châu: "Đầu tiên, chúng ta đến từ hai nơi cách nhau rất xa. Thứ hai, anh mang trên người mối thù giết cha mẹ; nhưng việc anh báo thù bằng cách lấy mạng những người đã hại chết cha mẹ anh đã gián tiếp cứu được càng nhiều người hơn. Vì thế anh làm vậy không sai, nhưng tôi lại không làm được. Hoàn cảnh sống của chúng ta khác nhau một trời một vực."Túc Ninh nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, chậm rãi nói: "Tôi phát hiện cô là người rất nguyên tắc, nhưng lại không yêu cầu người khác phải giống mình. Thậm chí còn sẽ tìm cớ giúp họ."Chân Minh Châu bật cười: "Tôi không giúp anh tìm cớ, những gì tôi nói đều là thật."Túc Ninh cũng cười, nhưng không ngờ lại động đến miệng vết thương.Chân Minh Châu: "Anh kiềm chế một chút đi chứ, có muốn nhanh khỏe lên không hả."Túc Ninh căng chặt hàm dưới, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý hơn. Có thể làm phiền cô rót dùm tôi ly nước không?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên rồi."Cô đến bên giường cúi xuống rót nước cho anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Túc Ninh cảm thấy mình có thể nhìn thấy được sợi lông tơ li ti trên mặt cô."Ui da." Hắn nhanh chóng quay đầu, lại vô tình động đến miệng vết thương.Chân Minh Châu cảm thấy người này thật hết nói nổi.Cô cất giọng nhàn nhạt: "Quần áo tôi rất kín đáo, không hở hang, vì sao anh lại phản ứng lớn như vậy?"Nếu không biết thì cô đã nghĩ cổ áo của mình quá thấp, nhưng trên thực tế là hôm nay cô mặc áo hoodie."Không phải..."Túc Ninh nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, lúng túng quay đầu lại, nói: "Chỉ là tôi không cẩn thận."Chân Minh Châu nhướng mày: "Hả?"Túc Ninh mím môi, quai hàm càng căng chặt hơn, nói: "Làm phiền cô đưa tôi ly nước."Chân Minh Châu liền đưa cho hắn.Cô ấy khoanh tay, nói: "Trông anh như thế này có hơi khoa trương đó."Sau đó lại nói đùa một câu: "Có phải anh thích tôi không?""Khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ..." Túc Ninh sặc nước, không ngừng ho khan.Chân Minh Châu: "Ôi mẹ ơi."Cô nhanh chóng đỡ lấy Túc Ninh, quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ? Vẫn ổn chứ?"Túc Ninh ho dữ dội ảnh hưởng đến miệng vết thương, hắn đưa tay đè lên miệng vết thương, chỉ trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.Chân Minh Châu: "Anh nằm xuống trước đi, nhanh lên, đừng có lộn xộn."Cô ảo não nói: "Đều tại tôi không tốt, ăn nói linh tinh kết quả hại anh như vậy. Có đau không? Nếu không chịu được thì tôi sẽ tìm bác sĩ đến đây."Túc Ninh lập tức nắm lấy cổ tay Chân Minh Châu, lắc đầu nói: "Không cần, tôi không có việc gì."Túc Ninh nghĩ, nếu Chân Minh Châu tìm bác sĩ thì không cần nói cũng biết cô nhất định sẽ gọi Vu Thanh Hàn đến. Tuy nhiên trong thâm tâm hắn lại không muốn Vu Thanh Hàn đến đây.Túc Ninh biết mình là một kẻ ích kỷ, Vu Thanh Hàn không chỉ là người cứu hắn mà còn giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhưng trong lòng hắn vẫn đề phòng Vu Thanh Hàn. Hay nói đúng hơn là hắn không muốn Vu Thanh Hàn tiếp xúc quá nhiều với Chân Minh Châu.Mặc dù biết mình làm như vậy là vô lý cũng không hề có ích lợi gì, nhưng khi nghe thấy Chân Minh Châu nói muốn tìm bác sĩ thì phản ứng đầu tiên của hắn là ngăn cản.Hắn rũ mắt, nói: "Tôi không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, cảm ơn cô."Chân Minh Châu: "Anh không cần phải nói cảm ơn với tôi."Cô cười nói: "Nếu đã ở lại đây thì anh cũng không cần quá khách sao. Anh chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, sớm ngày bình phục và không gây thêm phiền phức gì cho tôi nữa chính là giúp đơ tôi đó."Túc Ninh gật đầu: "Được."Chân Minh Châu nhướng mày: "Được là ý gì?"Túc Ninh: "Tôi sẽ nhanh chóng bình phục."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng: "Anh nói cứ như mình có thể tự quyết định được chuyện này."Tuy Chân Minh Châu tươi cười nhưng vẫn lộ ra vài phần nghiêm túc.Lúc này cô lại nhẹ giọng nói: "Thật ra lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, thật ra anh cứ từ từ nghỉ ngơi cho khỏe, phải khỏi hẳn. Đừng như lần trước chưa khỏe hẳn anh đã rời đi, sau đó quay về với cả người đầy thương tích. Anh nên biết rằng không phải lần nào chúng tôi cũng có thể giúp đỡ và cứu sống anh. Vì thế tôi hy vọng lần này anh có thể hoàn toàn khỏe lại.""Việc tôi có khỏe hay không... quan trọng sao?" Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là quan trọng. Chúng tôi cứu sống anh nhưng anh lại bỏ mặc sống chết của chính mình, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc những chuyện chúng tôi đã làm là vô nghĩ sao. Như vậy tôi có cảm giác như mình đã làm điều thừa, cảm thấy bản thân rất thất bại."Túc Ninh trầm mặc, mất nửa ngày mới nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."Chân Minh Châu cười nói: "Vậy là tốt rồi.""Mấy ngày nay anh cảm thấy thế nào?"Túc Ninh gật đầu: "Vẫn ổn."Thật ra trước đây khi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không ít lần bị thương, mấy lần đó cũng không khá hơn bây giờ là bao, đều chỉ dựa vào hơi thở cuối cùng mà kiên trì. May mắn là hắn mạng lớn nên mới sống sót. Đương nhiên thì lần bị thương này vẫn là nặng nhất.Tuy rằng nhiều lần hắn rơi vào hôn mê nhưng vẫn nghe bác sĩ nói là hắn có thể không qua khỏi.Đã rất nhiều lần hắn cận kề cái chết. Nhưng may mắn là cuối cùng hắn cũng đã có thể quay lại đây.Chỉ là bác sĩ cũng đã nói qua, trước kia hắn bị trọng thương không lần nào là khỏi hẳn. Đây là dịp để hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hy vọng cơ thể sẽ hoàn toàn hồi phục. Lúc trước, Túc Ninh sống hôm nay không biết ngày mai, nhưng hiện tại hắn rất nghe lời bác sĩ, mong rằng sức khỏe của bản thân có thể tốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận