Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 222:

Chương 222:
Chương 222:
Túc Ninh trầm mặc giây lát, sau đó lại nói: "Không bằng cô cũng dạy tôi nấu ăn?"Chân Minh Châu: "Hả?"Cô kinh ngạc nhìn Túc Ninh.Túc Ninh nói: "Tôi cũng muốn học một chút, được không?"Chân Minh Châu lắp bắp kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm Túc Ninh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Được thì được rồi đó, nhưng vốn dĩ anh không biết nấu ăn? Hơn nữa anh học cái này làm gì? Không phải đàn ông mấy anh đều không thích học cái này sao?"Tuy cô cảm thấy nấu ăn là việc nam giới hay phụ nữ làm đều được, nhưng nam giới ở cổ đại thường không làm những việc này. Điển hình như Cốc Chi Tề, thoạt nhìn hắn là một người rất thương vợ, nhưng lại không thường làm việc bếp núc. Vì thế Chân Minh Châu chỉ là đơn thuần tò mò nên mới hỏi như vậy.Túc Ninh bình tĩnh nói: "Tôi có thể nấu ăn nhưng chỉ ở mức bình thường, chính là đánh lừa vị giác. Bây giờ tôi theo cô học hỏi bài bản không phải rất tốt sao? Mặt khác, không biết tôi sẽ ở đây dưỡng thương trong bảo lâu, tôi đã gây cho cô nhiều phiền toái như vậy, chẳng lẽ đến một việc nhỏ cũng không giúp được sao?"Chân Minh Châu: "Anh rất biết tự giác đấy."Túc Ninh cười: "Hơn nữa, học để thêm cái gì đi chăng nữa cũng là việc tốt, biết đâu sau này sẽ dùng đến. Tôi không cảm thấy nam nhân không thể xuống bếp. Biết đâu sau khi tôi học xong lại trò giỏi hơn thầy, nấu ăn ngon hơn cô thì sao?"Chân Minh Châu bĩu môi: "Anh cũng khoác lác quá đấy."Nhưng ngay sau đó cô vui vẻ nói: "Vậy được, từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau xuống bếp, tôi sẽ thử làm mấy món nữa để anh có thể học hỏi thêm."Túc Ninh mỉm cười: "Được."Chân Minh Châu: "Thật ra anh là một người rất thú vị."Gương mặt Túc Ninh trở nên nhu hòa hơn, hắn nói: "Vậy sao? Để cảm ơn tôi sẽ dạy võ cho cô nhé."Chân Minh Châu: "Hả? Nhưng tôi đã có hai người sư phụ rồi."Túc Ninh: "Thêm một người cũng không nhiều. Cô xem bọn họ không thể lúc nào cũng dạy cô được, những tôi ở lại đây dưỡng thương nên mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp nhau, không phải rất đúng lúc sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng là vậy, nhưng không phải anh đã từng nói mình ra tay là muốn mạng người, căn bản không thích hợp để tôi học sao?"Những lời này cô đều nhớ rất rõ nha.Túc Ninh gật đầu: "Đúng là như thế, nhưng tôi cũng có thể dạy cô một số chiêu thức phòng thân cơ bản."Chân Minh Châu: "Được nha."Chân Minh Châu duỗi tay ra, Túc Ninh không biết cô có ý gì, nhưng vẫn duỗi tay ra giống cô. Chân Minh Châu đưa tay về trước vỗ vào tay anh, cười nói: "Vỗ tay ước định, trăm năm không đổi."Khóe miệng Túc Ninh cong lên, nói: "Được."Chân Minh Châu: "Vậy tối nay chúng ta ăn... món cá chua ngọt?"Túc Ninh: "Làm món cá hấp đi. Tôi nhớ lần trước cô làm món cá hấp rất ngon, hoàn toàn không tanh, hương vị rất ngon..."Chân Minh Châu đắc ý cười nói: "Đó là vì tôi cho rất nhiều loại gia vị, để tôi nói anh nghe..."Hai người hứng thú bừng bừng, bắt đầu thảo luận. Cuộc thảo luận của bọn họ rất hài hoà, vui vẻ.Lúc này, tại dịch quán của Uy Viễn tiêu cục, mọi người đều rất bận rộn. Hôm kia bọn họ đã dọn vào ở, nhưng hôm nay mới chính thức khai trương.Đến trưa thì bắt đầu đốt pháo, còn phân phát kẹo, xem như là chính thức khai trương.Những người đến đây làm việc vặt hay đến tham gia náo nhiệt đều nhặt được không ít kẹo nên đều rất vui vẻ. Hiện tại, kẹo là thứ rất quý giá, mùi vị lại rất ngon. Mấy thanh kẹo nhặt được mọi người đều mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà, vì đây là thứ rất hiếm.Vốn dĩ mọi người chỉ muốn đến đây để xem náo nhiệt, không nghĩ đến còn có chuyện tốt như vậy, mỗi người đều nhặt được ít nhất một nắm kẹo.Bây giờ không ăn cũng có thể để dành lại đến tết.Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đại chưởng quầy của nơi này. Trước đây, chủ yếu mọi người đều tiếp xúc với Trương Lực, khi đó trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn cảm thấy sợ hãi. Dù gì mấy người Trương Lực đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, hơn nữa còn giơ đao múa kiếm. Như vậy làm sao bọn họ không sợ hãi được chứ?Nhưng hôm nay lại xuất hiện một vị chưởng quầy hào hoa phong nhã, nên mọi người đều thở dài nhẹ nhõm. Họ cảm thấy người này dễ dàng chung đụng hơn, sau này nếu đến đây bán thổ sản cũng tiện hơn. Mặc dù thôn dân đều cảm thấy thở dài nhẹ nhõm, nhưng không một ai dám làm bậy.Hiện tại, những người đọc sách có địa vị khá cao và được nhiều người tôn kính. Vừa nhìn thấy liền biết vị này là một người đọc sách, nên mọi người cũng không dám nhiều lời.Mấy người đến đây tham gia náo nhiệt cũng đã rời đi. Vợ Lý lão đầu - Tiền thị dẫn theo mấy bà tử trong thôn đến đây giúp việc, sau khi chuẩn bị xong một bữa cơm trưa thịnh soạn, mỗi người đều được phát một phần tiền công nên cảm thấy rất mỹ mãn.Mấy ngày nay Tiền thị đều dẫn người đến đây làm việc vặt, nên đã sớm quen biết với cả nhà Cốc Chi Tề.Vì vậy nên bà ấy cũng biết được chút ít."Tiền đại tỷ, nhà vị này có một tiểu nha hoàn, vậy về sau bọn họ còn thuê chúng ta không?"Tiền thị: "Bên này có đến mười mấy hán tử, mặt khác nhà bọn họ có đến năm sáu người, một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi cũng không thể làm tất cả mọi việc? Ta nghĩ vẫn sẽ tiếp tục thuê người, nhưng không biết sẽ thuê bao nhiêu người.""Tiền đại tỷ nhớ chừa cho ta một suất, cuộc sống nhà ta hiện rất gian nan...""Nương Vương nhị à, sao cô lại nói những lời này, hiện tại nhà ai không khó khăn, hơn nữa việc chúng ta đến đây làm việc cũng đâu phải do Tiền đại tỷ quyết định? Đương nhiên là do Tề chưởng quầy quyết định, chắc chắn hắn sẽ chọn người làm việc chăm chỉ.""Đúng vậy."Tiền đại tỷ trong miệng bọn họ chính là vợ của Lý lão đầu. Thật ra bà ấy có thể dẫn mấy cô con dâu nhà mình đến đây làm việc, nhưng nếu làm vậy thì rất dễ bị người khác nói ra nói vào. Ở dịch quán đều là nam nhân, trong khi mấy cô con dâu nhà Lý lão đầu cũng không lớn tuổi, nếu thường xuyên ra ra vào nơi này thì rất khó đảm bảo sẽ không truyền ra mấy lời đồn đãi khó nghe. Vì thế bà và Lý lão đầu đã bàn bạc với nhau, tốt nhất là nên dẫn mấy bà tử cần mẫn đến đây làm việc.Cũng may trong thôn bọn họ dù có một vài người không đứng đắn, nhưng gặp việc lớn thì không dám làm xằng bậy, xử lý mọi chuyện rõ ràng đâu ra đó. Hơn nữa những người theo bà đến đây làm việc đều là người cần mẫn lại hiểu bổn phận."Dù bọn họ tuyển ai trong chúng ta đến làm việc thì mọi người đều phải thành thật, đừng hỏi thăm quá nhiều chuyện. Các bà tưởng rằng một cây hành một cây tỏi cần người áp tải sao? Phàm là những món đồ cần được áp tải đều rất quý giá, tiêu cục sợ xảy ra vấn đề trong quá trình áp tải nên mới thiết lập trạm dịch ở nhiều nơi, để người của tiêu cục ghé vào nghỉ ngơi trong các chuyến áp tải hàng hoá.Chúng ta không thể lắm lời, nếu chẳng may trên đường xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không nghi ngờ chúng ta. Bị đuổi việc là chuyện nhỏ, nguy hiểm hơn là cơ thể mất mạng. Nghe nói những tiêu sư chém người không khác gì chém dưa hấu.""Đúng đúng đúng, đại tỷ nói chí phải.""Chúng ta chỉ cần thành thật làm việc là được.""Ta sớm đã nghe qua, mấy người áp tải không khác gì hung thần ác sát.""Còn không phải sao.""Cũng không biết có phải lúc nào chỗ này cũng đông người như vậy không, nếu vậy thì chắc hẳn là sẽ thuê người." Mọi người cũng không hiểu quá trình hoạt động của tiêu cục là như thế nào.Có người còn cảm khái: "Thật ra kinh doanh tiêu cục cũng không dễ dàng, vốn dĩ công việc rất nguy hiểm, không chỉ đầu tư nhiều thứ mà còn nuôi rất nhiều người, phải mất bao nhiêu tiền chứ.""Ai biết được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận